Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 278: Nghe Thấy Hắn Đã Đến



Tô Nam khẽ nhắm mắt lại, rõ ràng muốn khóc, nhưng không còn giọt lệ nào rơi xuống.

 

Cô từng nghĩ rất nhiều lần, trước khi c.h.ế.t sẽ có bao điều muốn nói, nhưng đến giây phút này, đầu óc lại trống rỗng.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Đá vụn từ bờ vách nổ tung văng ra, cắt một đường dài trên mu bàn tay cô, m.á.u tươi ròng ròng.

 

Vết thương mới, vết sẹo cũ chồng chéo, đến mức chẳng còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu!

 

Tiếng bước chân dồn dập ngay trước mặt, tựa như âm thanh của tử thần đang gõ cửa. Nếu lúc này còn lại một viên đạn thôi, cô sẽ dành cho chính mình.

 

Khóe mắt thoáng thấy nòng s.ú.n.g đen ngòm chĩa về phía mình, tuyệt vọng dâng lên, cô nhắm mắt lại…

 

Đúng lúc ấy, trên không trung vang lên tiếng ầm ầm từ xa dần dần ập tới, tốc độ cực nhanh.

 

Là trực thăng khổng lồ! Hàng chục chiếc, dày đặc như mây che kín bầu trời.

 

Tiếng s.ú.n.g của hải tặc đồng loạt ngưng bặt, chúng nhận ra nguy hiểm thật sự không còn ở người phụ nữ ấy, mà ở những chiếc trực thăng đột ngột xuất hiện.

 

Nòng s.ú.n.g lập tức xoay hướng.

 

Trên thân máy bay phủ lớp sơn ngụy trang quân dụng, từng chiếc đều chật kín binh sĩ.

 

Người nước Z!

 

Chiếc trang bị hạng nặng lơ lửng giữa không trung, uy lực áp đảo, những chiếc trang bị hạng nhẹ hạ thang dây, binh lính ào ào tràn xuống.

 

Thế trận xoay chuyển nhanh chóng, như thủy triều cuộn trào.

 

Tô Nam đã chẳng còn sức để ngẩng đầu nhìn rõ ai đang đến. Nhưng tai cô nghe thấy tiếng hét đầy kinh ngạc lẫn mừng rỡ của Phó Ngôn Nghi:

 

“Phó Dạ Xuyên, chú! Cháu là đứa cháu cưng nhất của chú đây…”

 

À… là Phó Dạ Xuyên. Hắn đến rồi!

 

Cô gắng sức mở mắt. Trên bãi biển ngay trước mặt, chiếc trực thăng khổng lồ dừng lại gần cô nhất.

 

Hắn khoác chiếc áo gió đen, dáng người cao ráo rắn rỏi, ánh mắt sắc lạnh tựa lưỡi dao.

 

Hắn sải bước xuống từ thang dây, phía sau là biển lớn cuồn cuộn, trên đầu là trực thăng rền vang, tay phải nắm chặt khẩu súng.

 

Đối diện hiểm nguy và đám hải tặc ngay sau lưng cô, hắn không hề do dự, thẳng bước về phía cô.

 

Khoảnh khắc ấy, dáng hình ấy, ít đi nét phong nhã cao quý thường ngày, mà nhiều thêm ánh điên cuồng cùng sát ý ngùn ngụt.

 

Trong cơn choáng váng, Tô Nam dường như lại thấy bóng dáng vị anh hùng từng liều mạng trên đường phố châu Âu năm nào.

 

Chỉ là… sức lực trong người cô đang từng chút một bị rút cạn, ý thức mơ hồ dần tan biến.

 

Mãi đến khi hắn ôm chầm lấy cô, nhìn thấy vết thương loang m.á.u nơi ngực, tiếng gọi tên cô khản đặc, nghẹn ngào vang vọng.

 

Cô nghĩ, thì ra… Phó Dạ Xuyên cũng biết lo lắng cuống cuồng thế này.

 

Giây tiếp theo, bóng tối hoàn toàn nuốt chửng cô.

 



 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gió biển rét buốt cuộn trào, trận thế giằng co ngút ngàn khói súng. Khác với Tô Nam luôn cố chừa lại một con đường, nương tay với sinh mạng.

 

Những người theo Phó Dạ Xuyên là những chiến binh đã quen c.h.é.m g.i.ế.c nơi sa trường. Khí thế đối đầu này chỉ càng khơi dậy khát vọng chiến thắng trong họ.

 

Tô Kỳ ôm lấy Tô Nam từ trong lòng hắn, đưa cô lên trực thăng. Vài ngày ngắn ngủi, cô đã gầy đến mức nhẹ như tờ giấy.

 

Phó Dạ Xuyên đứng yên tại chỗ, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào tên hải tặc gầy gò nhưng rắn rỏi phía trước. Nhận ra gã, lửa giận trong mắt hắn bùng lên.

 

Chính gã là thủ lĩnh của bọn hải tặc!

 

“Đại Vệ.” Giọng hắn lạnh lẽo như băng tuyết: “Dám động vào người phụ nữ của tao sẽ làm cô ấy sợ hãi đấy.”

 

Tên cầm đầu băng hải tặc nghiến răng ken két, gần như phát điên.

 

Bị Tô Nam đạp dưới chân, ép làm con tin, nỗi nhục này sao có thể nuốt trôi!

 

Gã gào lên, phẫn nộ:

“Con mẹ nó! Cô ta suýt chút nữa nổ tung đầu tao!”

 

Phó Dạ Xuyên nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo, nguy hiểm:

“Vậy thì… đáng đời mày.”

 

Khinh miệt, ngạo nghễ, coi thiên hạ chẳng ra gì. Người con gái của hắn quả thật lợi hại!

 

Tên thủ lĩnh đỏ mặt tía tai, giơ s.ú.n.g chĩa thẳng vào hắn, rít lên:

“Vài năm trước tao đã tha cho mày một mạng, giờ mày còn dám mò đến đây?”

 

Phó Dạ Xuyên ánh mắt lạnh như băng, từng chữ dội thẳng:

“Dám chứ.”

 

Hai bên đối mặt, sát khí căng thẳng, gió biển thổi cuộn mùi khói súng, chỉ cần một mồi lửa, trận chiến sẽ bùng nổ!

 

Khác hẳn lúc nãy, khi Tô Nam đơn độc chống trả, chỉ bị áp chế thê thảm.

 

Giờ đây, người của Phó Dạ Xuyên đông hơn, lại toàn những tinh anh từng qua huấn luyện, vũ khí trang bị hoàn hảo.

 

Bọn hải tặc không chiếm được lợi thế nhưng vẫn nghiến răng, dàn trận đối đầu. Đây mới là thế cân tài cân sức.

 

Tên thủ lĩnh hải tặc, gương mặt hung ác dần thu lại, ánh mắt hẹp dài như chim ưng, lạnh lẽo.

 

Gã phất tay ra hiệu thu súng. Vì lợi ích, gã chọn đàm phán.

 

“Lão Phó, chúng ta nói chuyện đi. Nếu không, dù mày có thắng, cũng chẳng thoát nổi khỏi Đại Tây Dương này. Con đàn bà ấy làm bị thương hai anh em của tao, món nợ này phải tính.”

 

Phó Dạ Xuyên trầm mặc vài giây, rồi khẽ bật cười.

“Được thôi, ra giá đi.”

 

Tên hải tặc cười ngạo nghễ, giơ năm ngón tay, sau đó chỉ về phía Phó Ngôn Nghi đang nấp sau tảng đá.

 

“Thêm cả thằng nhãi vô dụng kia. Hai người, gấp đôi.”

 

Phó Dạ Xuyên liếc cậu ta, giọng lạnh như băng:

 

“Cậu ta không đáng tiền.”