Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 293: Ai Mà thèm Để Mắt Đến Anh



Trần Miễn xách vali theo sau, nhìn bóng lưng trầm lặng, u ám của Phó Dạ Xuyên mà run run nhắc nhở:

 

“Phó tổng, điện thoại của Tiểu Lý…”

 

Tài xế Tiểu Lý theo phía sau, căng thẳng đến mức nhìn chiếc điện thoại mấy trăm tệ của mình suýt nữa bị Phó Dạ Xuyên bóp nát trong tay.

 

Số của Trần Miễn thì Tô Nam quen thuộc, nên lần này Phó Dạ Xuyên phải lấy một số lạ gọi cho cô.

 

Dù sao thì hắn cũng đã cứu cô, giữa họ thế nào cũng nên khác đi một chút, nào ngờ Tô Nam vừa nghe thấy tên hắn, liền không chút do dự mà cúp máy!

 

Phó Dạ Xuyên sắc mặt lạnh lẽo, lập tức xóa số của cô, ném điện thoại lại cho Trần Miễn, cả người tỏa ra khí tức xa cách, người lạ chớ đến gần.

 

Trần Miễn vội vàng trả điện thoại lại cho tài xế Tiểu Lý, rồi nhanh chân đuổi theo.

 

“Phó tổng, tối nay họa sĩ nổi tiếng Vệ lão tiên sinh có buổi khai trương phòng tranh kiêm nhà hàng, đã gửi lời mời anh tham dự.”

 

---

 

Biệt thự Tô gia.

 

Tô Nam vừa ngâm nga vừa lựa váy trong phòng thay đồ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở về, cô xuất hiện trước công chúng, tất nhiên phải chú trọng một chút.

 

Cuộc gọi ban nãy chẳng khác gì một đoạn nhạc chen ngang, cô hoàn toàn không để trong lòng. Cô chỉ muốn cho Phó Dạ Xuyên hiểu rằng, biết ơn thì có, nhưng muốn cô lấy thân báo đáp? Không đời nào!

 

Tô Kỳ buộc phải ngồi xem em gái vui vẻ như chim nhỏ, hết thử bộ này lại bộ khác, cứ như muốn mặc hết cả bộ sưu tập mùa mới.

 

Anh đột nhiên thấy… rất muốn đi đóng phim rồi.

 

Tô Dịch Phong bảo người mang ra một sợi dây chuyền kim cương đặt làm riêng, viên kim cương hồng to, tinh xảo, quý giá vô song.

 

Khi phối cùng chiếc váy dài ôm sát màu hồng nhạt mà Tô Nam vừa thử, vòng eo thon gọn hiện rõ, mái tóc dài buông xõa lười nhác, vừa dịu dàng vừa rực rỡ. Cô nhìn vào gương, vô cùng hài lòng, không khoa trương, cũng không mất đi vẻ trang trọng.

 

Ánh mắt Tô Kỳ híp lại, dừng trên sợi dây chuyền, thoáng khựng một chút.

 

“Ba, cái đó không phải chuẩn bị cho con dâu sao?”

 

Tô Dịch Phong liếc con trai:

“Có ai mù mắt mà đi để ý đến con chứ!”

 

Ý là… vốn định để cho phần con dâu nhưng đổi ý rồi?

 

Tô Kỳ: “…”

 

Anh cảm nhận rõ rệt sự ác ý đến từ cha ruột.

 

Tô Nam chớp mắt, lười biếng mà nghịch ngợm:

“Ba à, cái này đúng là không phải để dành cho chị dâu đâu, nhưng mà anh ba, anh cũng nên có chút cảm giác nguy cơ đi nhé!”

 

Tô Kỳ nghẹn lời, đứng phắt dậy muốn thay đồ đi cùng cô, nhưng Tô Nam đã cản lại.

 

“Có người đi cùng em rồi.”

 

“Ai cơ?”

 

Tô Dịch Phong và Tô Kỳ đồng thanh, vẻ mặt cảnh giác cực độ.

 

“Phó Ngôn Nghi, người đã cứu em ở trên đảo đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Kỳ thở phào. Ồ, thì ra là một thằng nhóc thôi, không sao cả. Với tính cách của Tô Nam, chắc chắn cô sẽ không thích kiểu đó.

 

Tô Dịch Phong thì gật đầu đầy ẩn ý, dường như cũng khá hài lòng với cậu ta.

“Đi đi, để quản gia đưa con đi.”

 

Quản gia ở bên cạnh lập tức đáp lời, hớn hở ra mặt.

 

Tô Nam ăn mặc đẹp thế này, tất nhiên không thể tự lái xe, mà cô cũng không từ chối.

 

---

 

Hoàng hôn buông xuống, đêm đen dần phủ, đèn neon sáng rực cả thành phố.

 

Phó Ngôn Nghi mặc vest đặt riêng, tuấn tú rạng ngời, phong độ bất phàm. Chỉ cần cậu ta đứng đó đã thu hút vô số ánh nhìn của các cô gái.

 

Buổi khai trương phòng tranh, nhà hàng không mời nhiều người. Bố trí bên trong giản dị mà tinh tế, nơi nơi toát lên sự cầu kỳ, rất hợp với phong cách của Vệ lão tiên sinh.

 

Trong khi Phó Ngôn Nghi đi gọi món, Tô Nam thì tản bộ tham quan. Đến cuối hành lang, cô dừng lại trước một bức tranh, thân thể bỗng cứng đờ.

 

Đây là lần thứ hai cô thấy bức họa ấy.

 

Trong tranh, người phụ nữ mặc váy đỏ rực, kinh diễm tuyệt sắc, đó chính là Tô Nam.

 

Sau lưng cô là một người đàn ông hôn mê bất tỉnh, nhưng gương mặt tuấn tú rõ ràng là Phó Dạ Xuyên.

 

Sau lưng họ là bóng tối vô tận có thể nuốt chửng tất cả, trước mặt là cánh cổng cung điện sáng rực. Bờ vai mảnh mai nhưng khí chất kiên định của cô gái, đang đẩy cửa đưa hắn ra ngoài, bước vào ánh sáng.

 

Tô Nam mím môi, lúc này Vệ lão tiên sinh cũng đã đi đến. Dù tuổi cao, giọng ông vẫn vang dội.

 

“Thấy chính mình có đẹp không?”

 

Tô Nam quay đầu, khẽ cười trêu chọc:

“Đẹp chứ, không phải ai cũng có thể sinh ra xinh đẹp như em đâu.”

 

“Xì!”

 

Vệ lão tiên sinh khẽ hừ, ánh mắt sâu xa dừng lại nơi bức họa.

“Tấm ảnh em chụp trong nhà hàng đã bị người ta lấy đi rồi.”

 

Tô Nam lập tức nhớ đến tấm ảnh trong tay Phó Dạ Xuyên, ánh mắt thoáng tối lại.

 

“Bức tranh này em muốn mua, thầy ra giá đi.”

 

Bức tranh này tuyệt đối không thể để Phó Dạ Xuyên nhìn thấy, bằng không rắc rối to.

 

“Không bán.”

 

Vệ lão tiên sinh dứt khoát từ chối.

 

Tô Nam nhíu mày, định mở miệng lý lẽ với ông.

 

Kết quả vừa xoay người, cô đã bắt gặp không xa nơi ấy, người đàn ông với ánh mắt sâu thẳm, sắc mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm bức tranh… và nhìn cô.

 

Gương mặt cứng rắn, khí thế ngột ngạt.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Khoảnh khắc trông thấy Phó Dạ Xuyên, tim Tô Nam bỗng đập nhanh hơn một nhịp.