Cơ thể Tô Nam theo bản năng khựng lại trong chốc lát, muốn tránh cũng không kịp.
Hắn đã sải bước đi thẳng đến trước mặt.
Từ trong túi lấy ra tấm ảnh luôn mang theo bên mình, ánh mắt hơi cụp xuống, chăm chú nhìn bức tranh sơn dầu treo trên tường.
Giống hệt nhau.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên tái nhợt:
“Làm sao có thể?”
David liếc nhìn tấm ảnh trong tay hắn, giọng điệu nhàn nhạt:
“Ồ, thì ra là cậu lấy bức ảnh đó đi à?”
Vẻ mặt Phó Dạ Xuyên âm trầm, ánh mắt lướt qua Tô Nam, nhưng cô cố tình không nhìn anh.
Hôm nay Tô Nam trang điểm tinh xảo, bộ váy dài màu hồng phấn ôm sát khiến đường cong cơ thể hiện rõ, rực rỡ vô cùng. Không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, mà tăng thêm vài phần dịu dàng, khiến người ta không cách nào rời mắt.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên tối lại vài phần.
“Lão Vệ, tấm ảnh này…”
“Là tôi chụp đấy. Lúc con bé này liều mình cứu cậu, tôi đang ngồi uống cà phê ngay đối diện, đây là tác phẩm tôi hài lòng nhất. Muốn có sao?”
Lời của ông khiến Tô Nam không còn đường chối, cô từng phủ nhận mình là người trong tranh, giờ lập tức mất hết chỗ dựa.
Nghe lão nói xong, Tô Nam liền tức đến nghiến răng:
“Thầy, rõ ràng là em hỏi mua trước!”
Vừa rồi ông còn nói không bán, giờ nếu đổi ý thì cũng phải tính thứ tự chứ?
Lão Vệ cười ha hả, ánh mắt lại hướng sang Phó Dạ Xuyên.
“Tôi bán tranh, xưa nay chỉ nhìn vừa mắt hay không thôi.”
Trước đó, Quan Chi Lăng và Tống Trì muốn mua tranh, ông cũng xử sự như thế.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Dạ Xuyên, dường như ẩn chứa ngọn lửa cháy âm ỉ. Khóe môi hắn khẽ nhếch:
“Muốn, Vệ tiên sinh cứ ra giá.”
Bao nhiêu cũng đáng!
Lão Vệ cười càng sâu, giơ ra một ngón tay.
Phó Dạ Xuyên không hề do dự, quay đầu căn dặn Trần Miễn đi theo sau:
“Một tỷ, chuyển khoản ngay lập tức.”
Trần Miễn sững người tại chỗ. Một bức tranh mà giá một tỷ?
Cho dù là danh họa cổ truyền đời cũng chưa chắc có giá ấy…
Lão Vệ cười nheo mắt, lại liếc sang Tô Nam:
“Chuyển cho cô ấy đi, dù sao tranh cũng vẽ cô ấy.”
Tô Nam tức đến nghẹn họng, không muốn nói thêm câu nào. Ông lão này quả thực điên rồi!
Cô thật sự không chịu nổi thêm một giây nào nữa.
Vừa định xoay người rời đi, thì Phó Ngôn Nghi khoan thai bước tới:
“Tô Tô, thì ra cô ở đây, làm tôi tìm nãy giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ơ, chú, sao chú cũng ở đây?”
Khi trông thấy Phó Ngôn Nghi, sắc mặt Phó Dạ Xuyên lập tức sa sầm. Đặc biệt là nghe cậu ta thân mật gọi cô là Tô Tô, ánh mắt càng thêm u ám, lạnh buốt.
Không khí xung quanh vô thức trở nên đè nén.
Thế nhưng Phó Ngôn Nghi lại thoải mái tiến đến bên cạnh Tô Nam, tự nhiên khoác lấy cánh tay cô, khóe môi nhếch lên:
“Tô Tô, ăn xong chúng ta đi xem phim nhé?”
Khung cảnh ngay tức thì lâm vào bầu không khí quái lạ. Lão Vệ nhìn bọn họ, ánh mắt vừa mập mờ vừa khó hiểu.
Ông lão khẽ hỏi:
“Vị này là…?”
Phó Ngôn Nghi thẳng thắn tự giới thiệu, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn Tô Nam:
“Cháu là Phó Ngôn Nghi, cùng Tô Tô vào sinh ra tử, là bạn tri kỷ hơn cả tình bạn bình thường.”
Chỉ thấy gương mặt Phó Dạ Xuyên đen kịt đến mức có thể nhỏ ra mực.
Lão Vệ ồ ồ hai tiếng, nhận ra không khí càng lúc càng sai sai, lập tức kiếm cớ chuồn đi, để lại ba người đứng đối diện nhau.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên lạnh lẽo, giọng điệu khó nghe:
“Phó Ngôn Nghi, bản lĩnh của cậu giờ ghê gớm quá nhỉ?”
Phó Ngôn Nghi ngước đôi mắt trong sáng, ra vẻ vô hại nhìn hắn:
“Chú, chú và cô ấy đã ly hôn rồi, chẳng lẽ không cho phép người độc thân bọn cháu bồi dưỡng tình cảm sao?”
Nếu không nói thì thôi, càng nói, bầu không khí lại càng đông cứng như c.h.ế.t chóc.
Trần Miễn ở phía sau ra sức nháy mắt, ra hiệu cho Phó Ngôn Nghi bớt nói lại, nhưng cậu ta giả vờ như không thấy, vẫn hờ hững nhìn Tô Nam:
“Tô Tô, chúng ta đi thôi?”
Tô Nam gật đầu, vốn dĩ cô cũng chẳng muốn ở lại thêm phút nào.
Hai người vừa xoay người, giọng Phó Dạ Xuyên lạnh băng vang lên sau lưng:
“Phó Ngôn Nghi, cậu không muốn giữ cái phòng làm việc của mình nữa phải không?”
Bước chân Phó Ngôn Nghi khựng lại.
“Chú, chú thế mà dám uy h.i.ế.p cháu?”
Cậu ta định nói thêm, nhưng lại sợ mất mặt trước Tô Nam.
Nén lại, cậu ra liếc nhìn cô:
Tửu Lâu Của Dạ
“Tô Tô, cô cứ đi ăn trước, tôi đến sau.”
Tô Nam chẳng buồn quan tâm chuyện của hai chú cháu nhà họ, vài giây sau đã khuất bóng.
Phó Ngôn Nghi đứng tại chỗ, hơi nhướng mày, vẻ mặt vẫn bất cần.
“Chú, chú có uy h.i.ế.p cũng vô dụng thôi. Trong mắt Tô Tô vốn dĩ chưa từng có chú.”
Phó Dạ Xuyên tiến lên một bước, ánh mắt mang theo khí lạnh đáng sợ.
“Tô Tô… đáng để cậu gọi sao?”