Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 295: Không Thể Chia Uyên Rẽ Thúy



Phó Ngôn Nghi theo bản năng lùi lại một bước, lá gan vẫn còn quá nhỏ.

 

Cắn răng lấy dũng khí, gắng đối diện:

 

“Cô ấy… cô ấy tình nguyện! Chú, chú không thể chia uyên rẽ thúy… Á!”

 

Cả người cậu ta bị xách lên, ép chặt vào tường, da đầu tê rần, lưng đau nhói.

 

Thân là một nhà thám hiểm, thể chất Phó Ngôn Nghi vốn vượt xa người thường, nhưng trước mặt Phó Dạ Xuyên, cậu ta lại yếu ớt chẳng khác nào gà con, hoàn toàn không có sức phản kháng!

 

Tôn nghiêm của cậu ta bị giẫm nát dưới chân Phó Dạ Xuyên.

 

Đôi mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm cậu ta, không hề lưu tình chút nào, ra tay dứt khoát, gọn gàng.

 

“Phó Ngôn Nghi, muốn c.h.ế.t thì nói thẳng, tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”

 

Trần Miễn vội vàng bước lên khuyên can:

“Phó tổng, có gì từ từ nói. Nhị thiếu gia chỉ đùa thôi, cô Tô sao có thể thật sự thích cậu ấy chứ?”

 

Phó Ngôn Nghi bị dọa đến mất hết khí thế, nhưng nghĩ tới Tô Nam, cậu ta lại gắng gượng lên giọng:

 

“Vì sao cô ấy lại không thể thích tôi? Sau khi ly hôn, kiểu tiểu thịt tươi mà Tô Tô từng dính tin đồn, chẳng phải đều giống kiểu như tôi sao?”

 

Quả thật, những người từng bị gán tin đồn tình ái với cô hoàn toàn khác hẳn dạng tinh anh thương trường như Phó Dạ Xuyên, cho nên Phó Ngôn Nghi tràn đầy tự tin.

 

Phó Dạ Xuyên tức đến bật cười, ánh mắt lạnh buốt thoáng hiện tia hung hiểm.

 

“Phó Ngôn Nghi, tôi cảnh cáo cậu, tránh xa cô ấy ra. Nếu không, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cậu một cuộc hôn nhân.”

 

Giọng hắn đầy khí thế chèn ép, chẳng phải cảnh cáo, mà gần như là thông báo.

 

Sắc mặt Phó Ngôn Nghi thay đổi liên tục.

 

Bọn công tử nhà giàu như bọn họ, nếu không thể giống Phó Dạ Xuyên tự mình nắm giữ vận mệnh và quyền lực gia tộc thì chỉ có thể bị gia tộc khống chế.

 

Phó Dạ Xuyên lạnh lùng buông tay, không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái, xoay người rời đi.

 

Trần Miễn đi sau còn không quên mang theo bức tranh trị giá một tỷ kia.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Lúc đi ngang, anh ta còn tặng Phó Ngôn Nghi một ánh mắt đầy thương hại.

 

Cướp ai không cướp, lại dám giành phụ nữ của Phó Dạ Xuyên, chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



 

Không cần ai đi cùng, Tô Nam vẫn ăn uống vui vẻ. Trong lúc đó, không ít người chủ động lại gần bắt chuyện, xin kết bạn WeChat. Cô thấy nhiều người quen mặt, ngại từ chối thẳng nên đành đưa mã QR ra.

 

Rất nhiều nam nữ chen nhau quét mã, dù sao WeChat của Tô Nam chẳng dễ mà xin được.

 

Đúng lúc này, Phó Dạ Xuyên đi ngang, nghe thấy có chàng trai phấn khích reo lên:

 

“Tôi add được WeChat của Tô Nam rồi!”

 

“Cả tôi nữa! Không ngờ cô ấy lại thân thiện như vậy, đẹp quá đi mất!” Người bạn đi cùng cũng hùa theo.

 

“Ơ, lạ nhỉ? Sao cô ấy không đồng ý yêu cầu kết bạn của tôi?”

 

Giọng cậu ta dần trầm xuống, sau đó đầy thất vọng.

 

Trái tim căng thẳng của Phó Dạ Xuyên lúc này mới dần buông lỏng, gương mặt không đổi sắc, rời đi.

 



 

Khó khăn lắm mới thoát ra ngoài hít thở, Tô Nam liền thấy Phó Ngôn Nghi với vẻ mặt ủ rũ bước tới.

 

“Tô Tô, chúng ta đi thôi!”

 

Cô gật đầu, đi theo cậu ta lên xe, vừa ngồi vừa lướt điện thoại xem giờ này còn phim gì.

 

Phó Ngôn Nghi vẫn còn sợ hãi vì vừa rồi bị Phó Dạ Xuyên dọa, khi lái xe xuống dốc rời nhà hàng, đối diện chợt lóe đèn pha, phanh còn chưa kịp nhấn, rầm một tiếng, xe đã va mạnh vào đối phương.

 

Phó Ngôn Nghi thầm rủa:

“Xui xẻo thật!”

 

Đang định xuống xe tranh luận thì thấy Phó Dạ Xuyên bước ra từ chiếc xe đối diện, đứng trước đầu xe lạnh lùng nhìn sang bên này.

 

Ánh mắt hắn quét qua chỗ ngồi của hai người, sắc lạnh thấu xương.

 

Động tác Phó Ngôn Nghi khựng lại, lộ rõ sự chột dạ.

 

Tô Nam liếc nhìn, mỉa mai:

“Vừa nãy trong đó không phải cậu còn to gan lắm sao? Giờ lại co rúm như chuột thấy mèo thế này sao?”

 

Phó Ngôn Nghi nghiến răng, mạnh miệng đáp:

“Không phải sợ… là tôn trọng!”