Tô Nam khẽ nhướng mày, nhìn bộ dạng như ra pháp trường của Phó Ngôn Nghi khi cậu ta xuống xe.
Cậu ta đi thẳng về phía chiếc xe Cayenne đắt giá, sang trọng mà kín đáo của Phó Dạ Xuyên bị cậu ta tông đến mức t.h.ả.m hại không nỡ nhìn.
Ngược lại, chiếc Jeep Wrangler to lớn của Phó Ngôn Nghi chẳng hề hấn gì, nhưng cậu ta vẫn chưa kịp nghĩ thông, tại sao lại đụng nhau được chứ? Chỉ là tình cảnh này, rõ ràng cậu ta có phần đuối lý.
Bình thường gặp chuyện kiểu này, đưa ít tiền là xong, nhưng đối phương lại là Phó Dạ Xuyên thì không dễ đối phó chút nào.
Ánh mắt u ám của Phó Dạ Xuyên quét thẳng về phía cậu ta, giọng nói lạnh lẽo như mang theo áp lực vô hình:
“Muốn xử lý công khai hay giải quyết riêng?”
Phó Ngôn Nghi mím môi, còn có thể chọn sao?
“Công… công khai.”
Đôi mắt thâm trầm của Phó Dạ Xuyên vẫn lạnh nhạt, hắn lấy điện thoại ra.
“Vậy tôi gọi ba cậu đến.”
Sắc mặt Phó Ngôn Nghi lập tức cứng đờ, vội vàng ngăn lại:
“Đừng… đừng mà, chú, cháu chọn giải quyết riêng!”
Phó Dạ Xuyên thu điện thoại, ném chìa khóa cho cậu ta.
“Bây giờ đi sửa xe cho tôi.”
“Ngay bây giờ sao?”
Phó Ngôn Nghi ôm chặt lấy chìa khóa, tiến thoái lưỡng nan.
Tô Nam còn đang ngồi trong xe, bọn họ còn định đi xem phim nữa.
Nhìn dáng vẻ do dự của cậu ta, sắc mặt Phó Dạ Xuyên càng lạnh hơn:
“Còn không cút?”
Phó Ngôn Nghi không dám chậm trễ, đành quay đầu xin lỗi Tô Nam.
Tô Nam nghi hoặc nhìn cảnh tượng này, sao Phó Ngôn Nghi lại lên xe của Phó Dạ Xuyên?
Lúc này, Phó Dạ Xuyên chỉnh lại áo, rồi thản nhiên bước sang ghế lái bên cạnh.
Tô Nam nhìn hắn, giọng lạnh nhạt:
“Phó tổng lên nhầm xe rồi chăng?”
Gương mặt Phó Dạ Xuyên bình tĩnh, cơn giận vừa rồi được che giấu rất tốt, đôi mày mang theo nét ôn hòa, giọng nói trầm thấp, từ tính, dễ nghe đến động lòng.
“Không nhầm. Nó cứ đòi đi sửa xe cho anh, nhờ anh đưa em một đoạn, em không phải muốn đi xem phim sao?”
Nói xong, hắn liền khởi động xe, ung dung lái thẳng đến rạp chiếu phim lớn nhất thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quen biết nhau đã lâu, bọn họ chưa từng đi xem phim cùng nhau, những việc mà người yêu thường làm thì chưa làm, những việc vợ chồng nên làm thì lại càng chưa có.
Nghĩ đến đây, trái tim hắn như bị những sợi tơ mảnh khẽ quấn lấy, không kìm được căng thắt, ngột ngạt.
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam khựng lại, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một kẻ xa lạ:
“Phó tổng, thế này thì mất vui rồi. Anh từng thấy cặp vợ chồng nào đã ly hôn còn đi hẹn hò xem phim chưa?”
Thật nực cười!
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên khựng lại trong thoáng chốc, nụ cười lập tức khôi phục vẻ tự nhiên.
“Thì có sao đâu, ly hôn rồi vẫn có thể tái hôn mà.”
Giọng nói mang theo sự thăm dò cẩn thận, nhưng lại như một lời đề nghị không cho phép từ chối.
Tô Nam lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt không mang theo bất cứ cảm xúc nào.
Nhiệt độ trong xe dần hạ xuống, dù không quay đầu, Phó Dạ Xuyên cũng cảm nhận rõ ánh nhìn lạnh lẽo, xa cách của cô.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy như ngồi trên đống kim châm trước một người phụ nữ, nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Trong lòng không nhịn được bật ra nụ cười tự giễu, tất cả là do tự mình chuốc lấy.
“Dừng xe.”
Giọng cô lạnh buốt đến tận xương.
Xương hàm Phó Dạ Xuyên khẽ cứng lại, giọng vẫn ôn hòa:
“Chưa đến nơi mà.”
Ánh mắt Tô Nam nhìn thẳng vào hắn, sâu thẳm, kiên quyết. Không chút do dự, cô tháo dây an toàn, mở cửa xe.
Cơn gió lạnh ùa vào ngay khoảnh khắc ấy, sắc mặt Phó Dạ Xuyên lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Kít!
Hắn phanh gấp, đồng thời một tay kéo chặt lấy nửa người đã lao ra ngoài của Tô Nam.
Khoảnh khắc hoảng hốt ấy qua đi, trong lòng hắn lại tràn đầy vị đắng chát, càng thêm nồng đậm.
Cái cảm giác bất lực kia theo từng dây thần kinh khuếch tán khắp cơ thể, khiến toàn thân hắn như mất đi sức lực.
Ngay cả bàn tay đang nắm chặt lấy cô, cũng khẽ run lên.
Cô có thể vui vẻ đồng ý đi hẹn hò cùng Phó Ngôn Nghi, có thể nể mặt những chàng trai xin WeChat, nhưng đến lượt hắn, cô thà liều mạng nhảy xuống xe chứ không chịu ngồi cùng?
Gương mặt ôn hòa giả vờ bấy lâu rốt cuộc cũng sụp đổ, trong đôi mắt lộ rõ sự đau đớn, hối hận, u ám còn nặng nề hơn cả đêm tối.
“Tô Nam…”
Giọng hắn trầm khàn, thấp đến mức hèn mọn, chẳng khác nào cầu xin.