Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 306: Những Người Đàn Ông Thầm Lặng



Tô Nam đã yên ổn nằm trong vòng tay Phó Dạ Xuyên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

 

Chỉ là ánh mắt sâu thẳm tối tăm của hắn lướt qua, mang theo tia cảnh cáo và khinh miệt, khiến Tiêu Nhiên thoáng chốc cảm thấy sống lưng lạnh toát.

 

Hắn căn bản không cho bọn họ bất kỳ cơ hội phản ứng nào, cứ thế ôm Tô Nam xoay người rời đi.

 

Sắc mặt Tiêu Nhiên cứng ngắc tái nhợt, toàn thân căng cứng, trông t.h.ả.m bại đến khó coi.

 

Du Phi thấy vậy, khẽ thở dài. Tuy còn trẻ, nhưng cậu đã vào nghề từ lâu, có những chuyện cậu nhìn rõ hơn.

 

Trước mặt Phó Dạ Xuyên, hầu như không một ai có cửa thắng.

 

“Tiêu Nhiên, báo với chị Triệu Liễu một tiếng đi.”

 

Phó Dạ Xuyên ôm Tô Nam đặt lên ghế sau xe, ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người cô, vô thức cau mày.

 

Thế nhưng hắn vẫn cẩn thận vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, rồi ngồi xuống cạnh bên, nhìn ánh đèn đường vàng vọt xuyên qua màn đêm, kéo dài thành nỗi cô độc giống như chính hắn.

 

Hắn chỉ dám nắm lấy tay cô khi cô say, bởi khi đó, cô sẽ không gạt bỏ.

 

Hơi thở Tô Nam đều đặn, khiến bất cứ ai cũng chẳng nỡ đ.á.n.h thức.

 

Ánh mắt hắn lướt qua cánh cửa hội sở, dừng trên bóng dáng Tiêu Nhiên, đáy mắt thoáng lạnh lẽo. Cậu ta có tư cách gì mà tranh với hắn? Không biết lượng sức!

 

Chưa đầy hai mươi phút, có người gõ lên cửa kính xe.

 

Phó Dạ Xuyên ngẩng lên thì Tô Nam cũng vừa bừng tỉnh.

 

Cô mơ hồ nhìn quanh, như đang nghĩ vì sao mình lại ở đây.

 

Thấy rõ gương mặt hắn, cô sững ra một chút, rồi chau mày thật chặt:

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Sao anh lại ở đây?”

 

Giọng Phó Dạ Xuyên bình thản:

 

“Đi ngang qua bàn chuyện làm ăn.”

 

Lúc này Tô Nam mới nhớ ra mình đang uống rượu trong hội sở, vậy mà lại thành ra ngồi trên xe hắn?

 

Cô không sao nhớ nổi.

 

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác khó hiểu của cô, hắn mặt không đổi sắc, bịa ra lý do:

 

“Anh vừa xuống xe, em nhất quyết đòi leo lên, ngăn cũng không được.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vớ vẩn!”

 

Tô Nam phản ứng dữ dội ngay.

 

Phó Dạ Xuyên im lặng nhìn chằm chằm cô.

 

“Trên xe có camera, em muốn xem không?”

 

Tô Nam im lặng cả chục giây, dáng vẻ đầy tự tin của hắn khiến cô cũng thấy chột dạ.

 

Lẽ nào… là thật? Cô uống say đến mức ngay cả địch hay ta cũng chẳng phân biệt nổi?

 

Khí thế cô yếu dần:

 

“Không cần phiền phức thế, chắc tôi say quá, muốn nôn vào xe anh thôi.”

 

Khoé môi Phó Dạ Xuyên giật nhẹ, n.g.ự.c nặng trĩu, tức đến không nói thành lời.

 

Cố tình Tô Nam còn thêm một câu:

 

“Ngay cả khi say, linh hồn tôi cũng ghét anh. Sau này tốt nhất anh tránh xa tôi ra.”

 

Phó Dạ Xuyên còn chưa kịp mở miệng, ngoài xe đã có tiếng gõ kiên nhẫn lần nữa.

 

Tô Nam quay đầu nhìn, không nói hai lời lập tức xuống xe, rồi chui ngay vào xe của Tô Kỳ.

 

Khuôn mặt đẹp trai tuyệt mĩ của Tô Kỳ lúc này mang theo chút lạnh nhạt và khinh bỉ.

 

“Phó tổng thật rảnh rỗi nhỉ? Em gái tôi chỉ ra ngoài uống vài ly thôi, mà cậu bám dai như ma ám vậy?”

 

Phó Dạ Xuyên quét mắt nhìn theo bóng dáng Tô Nam, rồi chậm rãi thu lại ánh nhìn. Giọng trầm lạnh:

 

“Cô ấy uống rượu với cả đám đàn ông, các người không thấy lo sao?”

 

Tô Kỳ cười khẩy:

 

“Lo gì chứ? Em gái tôi thích uống với bao nhiêu người chẳng được. Sau lưng một người phụ nữ thành công, làm sao thiếu mười mấy gã đàn ông thầm lặng cơ chứ?”

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên u tối, lửa giận trong mắt gần như bùng ra, nhưng hắn buộc phải kìm nén.

 

Dù sao đó cũng là tam thiếu gia nhà họ Tô, đ.á.n.h thì không thể đ.á.n.h được.

 

Tô Kỳ nhìn thấu điều này, cười đầy khiêu khích:

 

“Phó tổng cũng muốn uống với em ấy sao? Tiếc thật, khẩu vị của em gái tôi giờ cao rồi, cậu không lọt nổi đâu!”