Nói xong, Tô Kỳ ung dung xoay người lên xe, chẳng thèm liếc Phó Dạ Xuyên thêm một cái. Quản gia lập tức khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Sau khi về nhà, Tô Nam ngủ một giấc ngon lành.
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua rèm cửa, loang loáng rải xuống sàn nhà. Thì ra là Tiểu Hổ đã tự chuyển chế độ trong nhà từ ngủ sang hoạt động.
Lúc này nó đang nằm vắt vẻo trên chiếc xích đu ngoài ban công, bốn chiếc móng nhỏ co ro run rẩy, vừa sợ vừa khoái chí.
Buổi sáng, cô bị cuộc gọi của Ninh Triệu Liễu đ.á.n.h thức. Cô bất đắc dĩ bắt máy:
“Cậu với Tần Du có phải bàn nhau rồi không? Ngày nào cũng không cho tớ yên giấc là sao?”
Trong giọng nói điềm tĩnh của Ninh Triệu Liễu lại xen lẫn chút lo lắng:
“Tối qua cậu bị Phó Dạ Xuyên đưa đi, anh ta không làm gì cậu chứ?”
Nghe vậy, Tô Nam lập tức tỉnh hẳn.
“Anh ta đưa tớ đi?”
Chẳng lẽ không phải chính cô tự lên xe hắn sao?
“Đúng thế. Tiểu Nhiên nhát gan, không dám chống lại khí thế của Phó Dạ Xuyên. May mà sau đó tớ báo cho Tô Kỳ. Khoảng thời gian đó… chắc không xảy ra chuyện gì chứ?”
Khóe mắt Tô Nam giật nhẹ. Hừ, cái tên đàn ông khốn kiếp kia, lại còn dám lừa cô?
“Không có, anh ba tớ đến kịp.”
“Vậy thì tốt.”
Ninh Triệu Liễu lại nói vài câu chuyện vặt rồi mới cúp máy, nhưng Tô Nam thì tức đến nghiến răng. Hóa ra cô bị qua mặt sao?
Biết cô đã tỉnh, sáng sớm người làm liền đưa canh giải rượu lên. Tô Nam uống xong thoải mái hẳn, ăn một bữa sáng no nê, rồi ôm Tiểu Hổ đến tập đoàn Cự Lập.
Chương trình của Tiểu Hổ đã bị Tô Minh sửa đổi, nhưng cô tin Thẩm Mặc Mặc nhất định có cách khắc phục.
Cô tuyệt đối không thể để Tiểu Hổ thích một người mà cô căm ghét.
Tiếp tân nhìn thấy Tô Nam lập tức niềm nở bước ra:
“Chào mừng cô Tô, tổng giám đốc Lâm không biết hôm nay cô đến, để tôi lập tức liên hệ…”
Tô Nam khẽ giơ tay:
“Không cần, tôi tìm Thẩm Mặc Mặc. Cô ấy có ở đây không?”
Tiếp tân thoáng ngập ngừng rồi gật đầu:
“Dĩ nhiên, mời cô chờ ở phòng khách một lát.”
Tô Nam khẽ nhướng mày, tâm trạng lập tức nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tốt quá, cuối cùng cũng có thể giải quyết mối lo trong lòng.
Ngồi trong phòng khách, Tô Nam vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Hổ:
“Từ nay về sau phải có chính kiến, không được ai sửa chương trình cũng gật đầu đồng ý. Phải học cách từ chối, nghe rõ chưa?”
Tiểu Hổ ỉu xìu rúc trong lòng bàn tay cô, giọng ấm ức:
“Pa pa vốn dĩ là người đẹp trai vô địch thiên hạ, mẹ phải nhìn thẳng vào sự thật chứ!”
Tô Nam suýt nữa bật dậy dạy dỗ nó một trận, thì cửa phòng khách đột nhiên mở ra.
Tửu Lâu Của Dạ
“Tô Tô, cô đến rồi sao?”
Thẩm Mặc Mặc búi tóc củ tỏi, khoác chiếc áo blouse trắng bước vào.
Tô Nam mừng rỡ ngẩng đầu, chưa kịp cất lời chào hỏi, thấy hai người theo sau, nụ cười lập tức đông cứng.
“Lâm tổng? Phó tổng?”
Lâm Ca và Phó Dạ Xuyên một trước một sau đi vào, một người cười nhã nhặn, một người mặt lạnh băng.
Tô Nam hít sâu một hơi, cái tên âm hồn bất tán này lại nữa!
Lâm tổng đẩy nhẹ gọng kính vàng:
“Lâu rồi không gặp, chúc mừng cô, qua được kiếp nạn.”
Tô Nam khẽ cười:
“Cảm ơn.”
Thấy cô hoàn toàn không có ý chào hỏi Phó Dạ Xuyên, Lâm tổng vội tìm cách phá vỡ sự gượng gạo, khẽ ho khan:
“À, vừa hay Phó tổng cũng đang họp ở đây, chúng tôi tưởng cô muốn hỏi thăm tiến độ dự án trí tuệ nhân tạo nên cùng qua bàn một chút, dù sao dự án này vẫn do cô phụ trách.”
Anh ta tự nhận rằng lý do mình đưa ra hoàn hảo không chê vào đâu được.
Tô Nam cố giữ giọng bình thản:
“Trước khi tôi gặp chuyện, dự án này tôi đã bàn giao rồi, cũng đã lâu rồi.”
“À!” Lâm tổng lúng túng đáp.
Ngay lúc mọi người tưởng không khí sắp trở nên cứng ngắc, Phó Dạ Xuyên bỗng lên tiếng, giọng trầm ấm, bình thản:
“Tối qua em uống nhiều như vậy, giờ đã thấy đỡ chưa?”