Rừng rậm cây cối mọc lên um tùm, thảo mộc hoang dại chen chúc nhau, những thân cây cao lớn vươn thẳng che kín cả bầu trời. Thỉnh thoảng, vài tia nắng lọt qua kẽ lá, rải xuống mặt đất loang lổ, khiến khung cảnh thoạt nhìn vẫn còn chút sinh khí.
Con đường dưới chân Tô Nam gập ghềnh khó đi, mỗi bước đều tiêu tốn sức lực.
Cô phải đến được trạm dừng dự kiến trước khi trời tối, ở đó có ít vật tư tiếp tế. Nếu không kịp, cô chỉ có thể nghỉ lại trên tảng đá qua đêm.
Bởi vậy, cô thật sự không muốn vào lúc này còn phải diễn kịch cùng Phương Mộng Kỳ nữa.
Thế nhưng người kia vẫn đang thao thao bất tuyệt, tự mình thêm lời thoại cho vở diễn của mình:
“Chị Tô Nam… Em chỉ nghĩ là, hai người từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, chắc chắn tình cảm sẽ rất sâu đậm thôi, em không có ý gì khác đâu.”
Giọng điệu dè dặt, ánh mắt lấy lòng, trông thật đáng ghét.
Tô Nam dừng lại, cách chỗ bị cây cối che khuất một đoạn, quay đầu nhìn cô ta.
Phương Mộng Kỳ không ngờ cô lại đột nhiên dừng bước, hoảng hốt lùi về sau một bước mới đứng vững, chờ phản ứng của cô.
Ánh mắt Tô Nam nhìn thẳng vào đối phương, lạnh nhạt mà trong suốt, không chút cảm xúc.
“Cô Phương, tôi nhỏ hơn cô hai tuổi đấy, cứ gọi tôi là Tô Nam thôi, được không?”
Gọi chị Tô Nam làm gì, định tỏ vẻ thân thiết à?
Sắc mặt Phương Mộng Kỳ trắng bệch, nhận ra cô đang không vui, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
“Tô Nam, tôi… xin lỗi…”
“Còn nữa…” Giọng Tô Nam đều đều: “Chúng ta đang tham gia chương trình thám hiểm, chứ không phải show hẹn hò cảm xúc. Mấy chuyện riêng tư vô nghĩa, tôi không cần thiết phải chia sẻ với cô, đúng chứ? Giờ nên lo qua ải cho xong đi.”
Phải nói, khí chất của Tô Nam khác hẳn những minh tinh bình thường, cô chỉ cần đứng đó, mỉm cười nhẹ cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực.
Đôi mắt trong trẻo, ánh nhìn như có thể soi thấu mọi tâm tư, khiến chút toan tính đen tối trong lòng Phương Mộng Kỳ bị bóc trần hoàn toàn.
Màn bình luận trực tiếp vốn đang rộn ràng xem trò, trong chốc lát liền bùng nổ:
“Tô Nam ngầu quá! Tô tổng vẫn là Tô tổng, nói thẳng mà sang chảnh thế này, đã cái nư ghê!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phương Mộng Kỳ hơi nhiều chuyện quá rồi, mới gặp mà hỏi mấy câu riêng tư vậy sao?”
“Tô Nam chắc nhịn cả đường rồi, giờ mới bật lại. Nghe mà sảng khoái!”
“Thật ra tôi cũng tò mò giống như Phương Mộng Kỳ, nhưng Tô Nam phản đòn vậy vẫn quá nhẹ tay đó!”
“Người ta đâu có ác ý, chỉ muốn tạo quan hệ thôi mà, Tô Nam có vẻ nhạy cảm quá.”
“Xin lỗi chứ, đứng trước mặt Tô tổng, Phương Mộng Kỳ cứ như tiểu trà xanh ấy!”
…
Bọn họ không biết phần bình luận, nhưng lời của Tô Nam đã khiến Phương Mộng Kỳ mất hết thể diện.
Cô ta đã vượt quá giới hạn, và chính mình cũng hiểu rõ điều đó.
Gương mặt Phương Mộng Kỳ càng lúc càng tái đi, nhất là trước ống kính máy quay, sự lúng túng càng hiện rõ, cô ta thật sự không biết phải làm sao cho đỡ quê.
Thì ra Tô Nam không phải tiểu thư giàu có bốc đồng, cũng chẳng phải kiểu người mềm yếu dễ gần.
Cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh fan của Tô Nam sẽ xé mình thế nào, nói cô tự chuốc nhục, đi quá giới hạn…
Tô Nam chỉ mỉm cười nhạt, quay sang đạo diễn quay cận cảnh bên cạnh, giọng đều đều:
“Đoạn vừa rồi… cắt bỏ đi nhé.”
Không phải giọng điệu bàn bạc, cũng chẳng phải mệnh lệnh gay gắt, chỉ là lời nói bình thản, nhưng không cho người khác cơ hội từ chối.
Nói xong, cô quay người bỏ đi, đạo diễn theo máy quay suýt trượt tay.
Tửu Lâu Của Dạ
Anh muốn nói cắt thì cắt được, nhưng đây là phát trực tiếp, làm sao mà cắt!
Phương Mộng Kỳ im thin thít, không dám nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ chạy theo phía sau.