Cái hang này không hề có trên bản đồ mà cô xem trước đó, mà một khi không có, chắc chắn là có vấn đề.
Tô Nam dùng gậy gạt đám cỏ dại đang che miệng hang ra, Phương Mộng Kỳ cũng thức thời bước tới phụ một tay.
Bên trong tối om, mặt đất loáng nước phản chiếu lờ mờ ánh sáng, hơi ẩm lạnh phả ra cùng mùi khó chịu, âm u đến rợn người.
Tô Nam hít sâu một hơi, cẩn thận giơ đèn pin lên, từng bước bước vào trong.
Phương Mộng Kỳ đứng ở ngoài nhìn một lúc, rồi mím môi, có phần do dự:
“Tô Nam, trong hang này không có máy quay nào cả, chắc không phải chỗ chương trình yêu cầu đâu. Hay là… chúng ta đừng tốn công vô ích nữa?”
Kinh nghiệm quay chương trình khiến cô ta hiểu rõ, nơi nào không có đạo diễn và máy quay thì chắc chắn không quan trọng.
Tô Nam vẫn đi thẳng về phía trước, giọng nói bình thản:
“Vậy cô đợi ở ngoài đi.”
Cô không ép cô ta.
Đạo diễn theo máy quay của Tô Nam đã đi vào cùng, chỉ còn lại Phương Mộng Kỳ và đạo diễn theo cô ta đứng ngoài.
Phương Mộng Kỳ nhíu mày, dù trong lòng cực kỳ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn c.ắ.n răng bước theo.
Dù sao Tô Nam, một tiểu thư nhà giàu như thế còn dám đi, chẳng lẽ cô ta lại sợ sao?
Tửu Lâu Của Dạ
Nếu lùi bước bây giờ, cô ta chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t trên mạng.
Cô ta vừa định bước nhanh đuổi theo thì…
“A…!”
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Tô Nam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Mộng Kỳ ngã quỵ xuống đất, ôm chân, mồ hôi lạnh đầm đìa, nước mắt lăn dài vì đau.
Tô Nam vội quay lại, hỏi:
“Cô sao vậy?”
Phương Mộng Kỳ cố gượng cười, nhưng khuôn mặt trắng bệch không giấu nổi cơn đau.
“Tôi… bị trẹo chân rồi. Xin lỗi, lại làm phiền cô nữa.”
Tô Nam khẽ nhíu mày:
“Có cần liên hệ tổ chương trình để đưa cô về nghỉ không?”
“Không… tôi không về! Tôi chịu được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương Mộng Kỳ nghiến răng nói, dù đau đến toát mồ hôi, nhưng cô ta biết, nếu rút lui ngay lúc này, cô ta sẽ trở thành người vô hình trong mắt khán giả.
Cơ hội khó khăn lắm mới có được, sao có thể bỏ lỡ.
Trước khi tham gia, cô ta đã nghĩ rồi, tính cách lạnh nhạt của Tô Nam chỉ khiến người xem thấy mới mẻ một hai lần đầu, nhưng khán giả thực sự yêu thích những người có EQ cao, biết tạo không khí.
Chỉ cần cô ta trụ vững, trở thành khách mời cố định, thì danh tiếng và giá trị của mình sẽ lên vù vù.
Không thể đi!
Vì đó là lựa chọn của cô ta, nên Tô Nam cũng không nói thêm.
Cô đảo mắt nhìn quanh, tìm được một nhánh cây to hơn, đưa cho đối phương:
“Tạm thời dùng cái này chống đi.”
Phương Mộng Kỳ nhận lấy, khẽ nói cảm ơn, rồi cố gắng chống đứng dậy.
Cơn đau nhói dữ dội vừa rồi đã dịu lại đôi chút, nhưng đi lại vẫn rất khó khăn.
Khi Tô Nam đứng cạnh, cô ta vừa bước được một bước thì lại đau đến nghiến răng, chân mềm nhũn, suýt ngã xuống.
Theo phản xạ, cô ta nắm chặt lấy cánh tay Tô Nam, Tô Nam cũng đành đỡ lấy, định chờ cô ta trụ vững mới buông ra, nhưng Phương Mộng Kỳ lại hiểu lầm rằng cô muốn đỡ mình đi, nên càng ôm chặt hơn, vừa khập khiễng vừa bám chặt lấy Tô Nam bước tiếp, trông chẳng khác gì một màn chị em kiên cường vượt khó trước ống kính.
Tô Nam chỉ im lặng mím môi, trong lòng thầm nghĩ:
Không được, cô nhất định phải đổi đồng đội!
Bình luận trực tiếp lại nổ ra:
“Trời ơi, Mộng Kỳ vừa đáng thương vừa chuyên nghiệp quá, không nổi mới lạ đó!”
“Hai người làm lành rồi à? Tô tổng dễ tính thật nha!”
“Không giống giả đau đâu, Mộng Kỳ trẹo chân thật rồi. Tổ chương trình nên cho nghỉ mới phải, sức khỏe quan trọng hơn!”
“Coi kìa, đoàn kết là sức mạnh!”
…
Càng đi sâu, bóng tối càng dày đặc, không khí lạnh lẽo đến rợn người, xen lẫn một luồng âm khí khó tả.
Ban đầu Tô Nam không thấy gì lạ, nhưng người bên cạnh cứ run rẩy, nép sát vào cô, gần như muốn dán hẳn lên người cô, thỉnh thoảng còn khẽ la lên vì sợ.
Đạo diễn theo quay cũng cực kỳ chuyên nghiệp, không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của họ, lia ống kính theo sát.
Đi được chừng năm, sáu chục mét, phía trước hoàn toàn là bóng tối đặc quánh, không còn đường đi nữa.