Sắc mặt của Tô Nam thoáng hiện chút kinh ngạc, còn Phương Mộng Kỳ thì lộ rõ vẻ thất vọng. Cô ta muốn mở miệng trách Tô Nam vì đã chọn sai đường, nhưng lại e ngại thân phận của Tô Nam và ánh mắt của cư dân mạng, nên đành ngậm miệng, rồi cố gắng tỏ ra ôn hòa mà nói:
“Đã không còn đường nữa thì… hay là chúng ta quay lại đi?”
Nếu không phải vì Tô Nam cố chấp đòi đi theo hướng này thì họ đã chẳng phải khổ sở như vậy, bản thân cô ta cũng sẽ không bị trẹo chân!
Tô Nam cau mày, chăm chú nhìn bản đồ. Không đúng lắm, hướng này rõ ràng chỉ có một con đường duy nhất, và con đường ấy chạy xuyên qua hang núi, sao lại nói là không có lối ra?
“Nếu bản đồ không sai thì lối ra phải nằm ngay trong hang này.”
Vừa nói, Tô Nam vừa bước đến chỗ bị đá chặn kín. Cô đảo mắt quan sát xung quanh, rồi định thử dỡ một tảng đá ra.
Cô dùng hết sức nhưng vẫn không nhúc nhích nổi.
Tô Nam nhíu chặt mày, tiếp tục tìm kiếm manh mối. Đột nhiên, khi ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy vách đá âm u, ẩm ướt, phủ đầy rêu xanh.
Ánh đèn pin lia qua từng khối đá, cô đột ngột sững người.
Trên vách đá… là dấu bàn tay người!
Khoảnh khắc ấy, Tô Nam gần như muốn nhảy cẫng lên vì phấn khích!
Cho dù tổ chương trình có chuyên nghiệp đến đâu, càng cố gắng giữ sự tự nhiên chân thật bao nhiêu thì dấu vết của con người vẫn không thể bị xóa sạch hoàn toàn.
Tô Nam bước lên một tảng đá bên cạnh, kiễng chân cẩn thận quan sát phía trên. Đá trơn trượt, phủ đầy bùn đất, nhưng cô chẳng mảy may để ý, bởi giữa khe đá kia, cô thấy một tia sáng lạnh mờ lọt ra ngoài, không chói mắt nhưng rõ ràng.
Cô khẽ đưa tay chạm vào khe đó, gió bên ngoài luồn vào, se lạnh. Khe hở rộng chừng vài chục phân, dài đến mức chỉ đủ một người bò ra từng chút một.
Tô Nam thở phào, nhảy xuống nhìn về phía Phương Mộng Kỳ:
“Lối ra ở trên kia. Cô đi trước, hay tôi đi?”
Phương Mộng Kỳ hơi sững người, nhìn lên đường hẹp tối om phía trên, vẻ mặt do dự.
“Nhưng… nhỡ đâu không phải thì sao?”
Tô Nam nhíu mày:
“Không thử thì sao biết đúng hay sai?
Hay là cô có hướng đi nào khác chắc chắn hơn?”
Suốt cả quãng đường, Phương Mộng Kỳ chẳng hề đưa ra ý kiến gì, lại còn bị trẹo chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta c.ắ.n môi, khẽ nói:
“Tôi bị trẹo chân rồi… cô đi trước đi?”
Tô Nam gật đầu, đúng như cô dự đoán.
Cô lấy găng tay trong balo ra, rồi chống chân lên đá, định trèo lên, nhưng vẫn chưa đủ cao.
Tô Nam liếc nhìn đạo diễn quay theo, người kia lập tức giả vờ nhìn sang hướng khác.
“Anh mà không giúp, lát tôi chui ra trước, đến lúc chạy khỏi đây đừng mong tôi đợi anh nhé!”
Đạo diễn lí nhí đáp:
“Không được phép giúp mà…”
Tô Nam nhướng mày, định thử nhảy lại lần nữa thì đột nhiên có người đỡ lấy chân cô, đẩy mạnh lên.
Thừa cơ, cô leo được lên.
Đạo diễn cười cười, đưa máy quay lên trước, rồi chìa tay:
“Đến lượt tôi rồi…”
Tô Nam: “…”
Không phải vừa nãy anh nói không được giúp sao?
Bình luận trực tiếp trên livestream nổ tung:
“Khí chất tổng tài của Tô tổng khiến ai cũng phải nghe lời.”
“Đạo diễn: Dám uy h.i.ế.p tôi? Thôi được, tôi phục!”
“Đạo diễn mà cần khách mời giúp, trừ lương là đúng.”
Hai người chật vật bò qua khe hẹp, lối đi nhỏ đến mức ai mập một chút cũng chui không lọt.
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam cẩn thận dịch người từng chút một, ánh sáng bên ngoài dần rõ hơn, nhưng khi cô vừa nhìn ra được cảnh vật ngoài kia, mặt lập tức tối sầm lại.
Bên ngoài là một khoảng đất trống, không có bất kỳ vật gì có thể đỡ họ, mà độ cao còn lớn hơn cô tưởng.
Đây đâu phải thám hiểm, mà là đi tìm đường c.h.ế.t!