Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 331: Coi Như Tôi Cầu Xin Anh



Tô Nam thật sự sắp phát điên rồi, người đàn ông tên Phó Dạ Xuyên này sao cứ như ruồi bâu mãi không chịu buông tha?

 

Cô nhịn không được mà muốn mắng hắn: “Anh nổi điên cái gì vậy hả?”

 

Phó Dạ Xuyên nắm chặt lấy cổ tay cô, bàn tay lạnh lẽo, sức mạnh cứng rắn đến mức không thể từ chối.

 

“Dù em có tin hay không, Tô Nam, anh thật sự hối hận rồi. Nếu… có thể có thêm một cơ hội nữa…”

 

Câu nói của hắn còn chưa dứt, Tô Nam đã lạnh lùng cắt ngang, ánh mắt đầy kiên cường nhưng lại chứa đựng nỗi đau không cách nào giấu được.

 

“Phó Dạ Xuyên, mấy năm nay tôi thường xuyên gặp ác mộng, toàn là mơ lại những chuyện khi xưa. Từ lúc gặp anh, tôi chưa từng có lấy một ngày được yên ổn, vui vẻ. Tôi không hối hận vì đã cứu anh, nhưng… coi như tôi cầu xin anh, được không? Hãy buông bỏ quá khứ đi, đừng nhắc lại nữa.”

 

Cho dù hắn có hối hận thế nào đi nữa cũng không thể xóa được ba năm thống khổ của cô. Nghe ra, lại thấy nực cười làm sao.

 

Cơ thể Phó Dạ Xuyên khẽ run, bị giọng nói vụn vỡ của cô đ.á.n.h thẳng vào tim. Trong đôi mắt hắn có nỗi day dứt và đau đớn mà chính hắn cũng không dám nhìn thẳng, vì tất cả những đau khổ ấy, đều do hắn mang đến.

 

Hắn từng có khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sắc nét như được chạm khắc tỉ mỉ. Từng có thời, Tô Nam đã mê mẩn gương mặt ấy đến mức không thể tự thoát ra, nhưng giờ đây, cô chỉ muốn tránh hắn càng xa càng tốt.

 

Cô rất nhanh giấu đi cảm xúc trên mặt, chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt thản nhiên, rồi dời ánh mắt sang nơi khác, môi cong lên một nụ cười mỉa nhẹ.

 

“Anh không cần thấy có lỗi với tôi, cũng không cần hối hận. Mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta coi như không nợ gì nhau nữa là được.”

 

Cô nghĩ sự hối hận của hắn chỉ là vì biết chuyện cô không biết bơi, chỉ là cảm giác áy náy nhất thời.

 

Thật ra không cần đâu, tất cả vốn dĩ là cô đơn phương, là cô nguyện ý. Huống hồ… người chủ động ôm lấy hắn giữa phố trời Âu năm đó chính là cô, nhưng Tô Nam không định nói ra điều đó nữa.

 

Cô khẽ cụp mắt, rồi quay người bước lên xe của tài xế nhà họ Tô.

 

Phó Dạ Xuyên muốn đuổi theo, nhưng đôi chân lại không cách nào nhúc nhích được. Nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo, xa lạ của Tô Nam nhìn mình, hắn còn có tư cách gì để níu kéo nữa?

 

Hắn nhìn theo chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng cô mới lặng lẽ quay lưng bỏ đi.

 

Tửu Lâu Của Dạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tại quán bar Nhất Thính, Phó Dạ Xuyên đẩy cửa bước vào phòng riêng. Bên trong ồn ào náo nhiệt, đám bạn bè đang uống rượu, cười nói rôm rả.

 

Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Lục Kỳ ngạc nhiên đứng dậy:

 

“Lão Phó, không phải cậu đang ăn tối với nhà họ Tô sao? Sao đột nhiên lại mò tới đây?”

 

Vốn dĩ mấy người hẹn nhau hôm nay tụ họp, Phó Dạ Xuyên chưa bao giờ vắng mặt. Lần này hắn còn nói phải chuẩn bị kỹ cho bữa cơm đó, không ngờ lại xuất hiện ở đây.

 

Nghe nhắc đến tên Tô Nam, sắc mặt Phó Dạ Xuyên thoáng tối sầm lại, lồng n.g.ự.c như bị ai đó đ.ấ.m mạnh một cú, nghẹn tức đến khó thở.

 

Hắn im lặng ngồi xuống, cả căn phòng cũng lập tức im phăng phắc.

 

Hắn cầm lấy chai vodka trước mặt, ngửa đầu uống thẳng, khí thế lạnh lùng tỏa ra, khiến không ai dám mở miệng.

 

Không khí căng thẳng đến mức mấy người xung quanh đều sợ hãi, một tên thiếu gia trong bàn rượu, kẻ không biết sống c.h.ế.t bỗng cười khẩy nói:

 

“Phó tổng, anh bị gì vậy? Là con đàn bà tên Tô Nam đó lại giở thói khinh người sao?”

 

Vừa nghe đến đó, gương mặt Phó Dạ Xuyên liền tối lại, ánh mắt lạnh như băng, bàn tay cầm chai rượu hơi run lên.

 

Lục Kỳ cau mày, còn chưa kịp ngăn thì tên kia lại tự cho mình là đúng, tiếp tục nói với giọng chế giễu:

 

“Đúng là loại đàn bà không biết điều, anh không cần cô ta thì thôi, lại còn bày đặt chảnh choẹ. Một người đã ly hôn, trải qua một đời chồng như vậy, anh mà chịu hạ mình đi tìm cô ta đã là nể mặt lắm rồi, vậy mà còn dám cho anh sắc mặt sao?”

 

Lục Kỳ khẽ thở dài, ôm đầu. Xong rồi, thằng ngu này coi như xong đời.

 

Trong ánh sáng mờ tối, Phó Dạ Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm như vực tối, ẩn chứa cơn giận dữ đến rợn người, lạnh đến mức pha cả sắc đỏ của máu.

 

Chỉ nghe choang một tiếng, hắn vung tay, ném mạnh chai rượu trong tay xuống bàn.

 

Âm thanh vỡ tung trong không khí, như chính sự phẫn nộ bị dồn nén suốt ba năm cuối cùng cũng bùng nổ.