“Ầm!”
Một âm thanh chát chúa vang lên, mặt bàn thủy tinh trước mắt vỡ vụn, chai rượu, ly rượu đồng loạt nổ tung, những mảnh thủy tinh b.ắ.n tứ tung, vài mảnh văng lên cắt vào mặt tên thiếu gia kia, m.á.u rỉ thành từng giọt.
Căn phòng VIP tức khắc rơi vào im lặng c.h.ế.t chóc, không khí lạnh căng như đóng băng.
Tên kia sợ đến mặt mày tái mét, không dám thốt một lời.
Vì hắn ta biết mình đã lỡ lời, chạm phải vảy ngược của người đàn ông kia!
Đôi mắt Phó Dạ Xuyên đỏ ngầu, quanh người tỏa ra khí lạnh khiến ai nấy nghẹt thở. Hắn đứng bật dậy, ánh nhìn dữ dội, giọng khàn trầm khẽ run:
“Cậu là cái thá gì mà cũng xứng nhắc đến cô ấy?”
Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo như băng, đè nặng cả căn phòng.
Hắn bước lên, không nói thêm nửa câu, tung một cú đá mạnh vào người đối phương. Tên thiếu gia bị đá ngã, đau đến run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Không ai dám mở miệng. Trong cái giới này, ai mà chẳng biết tính của Phó Dạ Xuyên, muốn sống thì đừng chọc giận hắn.
“Lão Phó…”
Lục Kỳ vội bước lên giữ anh lại: “Bình tĩnh đã!”
Hắn ta vừa nói vừa quay sang những người khác:
“Mọi người, cậu ấy uống nhiều rồi, chuyện ở đây để tôi lo. Mọi người cứ về trước đi.”
Bọn họ tất nhiên gật đầu, nhanh chóng rời đi, tiện tay kéo luôn tên thiếu gia đang thoi thóp kia theo.
Căn phòng còn lại chỉ còn hai người, bừa bộn và lạnh lẽo.
Phó Dạ Xuyên cố gắng đè nén cơn bạo nộ, gân xanh nổi hằn trên trán, toàn thân căng cứng.
Lục Kỳ vỗ vai hắn, ép hắn ngồi xuống ghế.
Hắn ta ra hiệu cho nhân viên vào dọn sơ qua, rồi bày lại vài chai rượu đắt tiền lên bàn.
“Tôi biết hôm nay cậu muốn uống say để quên hết phiền muộn, uống đi.”
Hắn ta rót đầy ly, đẩy tới trước mặt bạn, rồi tự mình cũng uống một ly.
Phó Dạ Xuyên ngửa cổ uống cạn, rượu cay nồng xộc thẳng cổ họng, nhưng cơn tê rát ấy lại khiến cơ thể hắn dần thả lỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn cúi đầu, hai tay ôm đầu, vai khẽ run lên.
“Cô ấy suýt c.h.ế.t… là vì tôi… mà tôi lại không hề biết…”
Thì ra có biết bao chuyện hắn chưa từng hiểu, vậy mà vẫn đối xử với cô tàn nhẫn đến thế. Ba năm đó, cô ấy đã tuyệt vọng đến nhường nào?
Hắn từng ép cô phải tha thứ, từng ra sức níu kéo… nhưng có lẽ, Tô Nam hận hắn đến tận xương tủy rồi.
Cổ họng hắn nghẹn lại, trái tim như bị ai bóp chặt, đau đến xé toạc.
Lúc biết được chuyện cô suýt c.h.ế.t đuối trong hồ bơi năm đó là vì hắn, Phó Dạ Xuyên đã hoàn toàn sụp đổ.
Hắn hận chính mình, tại sao hôm ấy khi người ta gọi đến hồ bơi, hắn lại không để tâm xem là ai? Tại sao lại đến trễ? Tại sao không nhìn kỹ khuôn mặt cô? Tại sao có được cơ hội ở bên cô, mà lại không biết trân trọng?
Giờ hối hận có ích gì, mọi chuyện đã không thể quay lại.
Tô Nam của hôm nay, đã không còn là người từng vì hắn mà bất chấp tất cả nữa rồi.
Lục Kỳ nghe mà mơ hồ, nhưng vừa nghe đến tên Tô Nam là hắn ta hiểu ngay, người này rốt cuộc là đã yêu thật rồi.
Phó Dạ Xuyên uống liên tục, ánh mắt càng lúc càng đỏ, càng m.ô.n.g lung.
Chẳng bao lâu, rượu trên bàn đã cạn hơn nửa, hắn chỉ còn lẩm bẩm hai chữ:
“Tô Nam… Tô Nam…”
Tửu Lâu Của Dạ
Lục Kỳ thở dài: “Cậu thật sự thích cô ấy đến vậy à? Cô ấy có gì tốt đến mức khiến cậu thành ra thế này?”
Phó Dạ Xuyên đã bắt đầu say lịm, nhưng chỉ cần nghe đến tên cô, hắn lại khẽ run lên:
“Thích… rất thích… Tôi muốn dùng cả cái mạng này để yêu cô ấy… nhưng cô ấy đâu cần nữa…”
Giọng hắn khàn khàn, nghẹn ngào, hắn chỉ muốn yêu cô một cách nghiêm túc. Giống như ngày xưa, Tô Nam từng liều cả mạng để yêu hắn.
Lục Kỳ đứng dậy, đỡ lấy vai hắn: “Cậu say rồi, để tôi đưa về.”
“Không… Tôi muốn gặp Tô Nam…” Hắn lẩm bẩm.
“Được rồi.”
Lục Kỳ thở dài, gồng sức đỡ lấy người đàn ông to lớn, dìu hắn ra khỏi phòng.