Trước cổng biệt thự nhà họ Tô, Lục Kỳ ngồi trong xe, gọi điện cho Tô Nam.
Tô Nam dường như đã nghỉ ngơi, giọng có chút bực bội khi nhấc máy:
“Ai đấy?”
Lục Kỳ mím môi:
“Là tôi, Lục Kỳ… cái đó… lão Phó uống say rồi, đang ở ngoài cửa nhà cô. Cô có thể ra gặp một lát được không? Nói vài câu rồi tôi đưa cậu ta đi ngay.”
Điện thoại im lặng mấy giây. Tô Nam dường như vừa tỉnh hẳn, giọng trầm xuống, lạnh lẽo:
“Anh dẫn anh ta cút khỏi đây ngay cho tôi!”
Lục Kỳ: “…”
Hắn ta cố gắng nặn ra chút dũng khí:
“Đã đến rồi còn gì… nếu cô không ra, tôi để cậu ta nằm ngoài cửa, lỡ mà cậu ta c.h.ế.t cóng ở đây, cô chịu trách nhiệm nhé!”
Nói xong, hắn ta cúp máy luôn, rồi thở dài, vỗ vỗ n.g.ự.c trấn an chính mình.
Giờ mà nói chuyện với Tô Nam, hắn ta thật sự phải lấy hết can đảm.
Lục Kỳ kéo Phó Dạ Xuyên xuống xe, đặt hắn ngồi ngay giữa lối vào, chỗ sáng nhất, ai đi qua cũng thấy.
Hắn ta lẩm bẩm:
“Lão Phó, cái này là tôi vì tốt cho cậu đấy, sau này cậu đừng có trả thù tôi nha!”
Dù sao thì cũng là Phó Dạ Xuyên nằng nặc đòi đến đây.
Nói xong, Lục Kỳ quay xe rời đi.
Tô Nam ngồi trong phòng, tiêu hóa mấy câu nói kia rất lâu, rồi vội vã chạy ra ban công nhìn xuống.
Quả nhiên, một chiếc xe vừa mới rời đi.
Cô nghiến răng c.h.ử.i thầm:
“Điên hết rồi sao?”
Cả nhà họ Tô đều đã ngủ, cô cẩn thận xỏ giày, rón rén bước xuống lầu.
Ra đến ngoài, quả nhiên thấy Phó Dạ Xuyên ngồi đó, dáng vẻ tiều tụy, u ám.
Cô bước đến, không một tiếng động. Đôi mắt lạnh lùng, giọng cũng lạnh như băng:
“Phó Dạ Xuyên, anh nghiện diễn trò rồi sao?”
Phó Dạ Xuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tia máu, tròng mắt đỏ rực, cả người nồng nặc mùi rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Nam thoáng sững lại.
Hắn khàn giọng, nói từng chữ như rút từ tim ra:
“Xin lỗi, Tô Nam… Nếu cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ nhớ rõ em.”
Ngực Tô Nam khẽ rung, như có gì đó đập mạnh vào trong tim, nhưng chỉ là thoáng qua, cô lại bình tĩnh, lạnh lùng trở lại.
Vừa định nói gì thì thấy hắn bỗng đổ người xuống, ngất lịm, nằm bất động trên nền đất lạnh.
Tô Nam vốn dĩ đã không vui vẻ gì từ khi trở về.
Những ký ức cũ bị khơi lại, từng vết thương tưởng chừng đã lành, nay lại rách toạc. Mỗi một nhát dao, đều là Phó Dạ Xuyên ban cho cô, làm sao cô có thể dễ dàng buông bỏ được?
Trước đây, cô từng nói không biết bao nhiêu lần đã tha thứ cho hắn, nhưng kỳ thực, cô chỉ đang tha thứ cho chính bản thân, người từng ngu ngốc yêu hắn đến mù quáng mà thôi.
Cô không muốn cứ mãi nhắc lại quá khứ, không muốn tính toán, không muốn hận thù, chỉ thấy mệt mỏi, vô nghĩa, nhưng cô phải thừa nhận, vào những đêm tĩnh lặng, khi mọi thứ yên ắng đến đau lòng, chỉ cần nghĩ đến những chuyện cũ ấy, tim cô vẫn đau như bị ai xé nát.
Hối hận ư? Cô sớm đã hối hận rồi.
Cô thà bị trúng đạn lạc trên con phố Châu Âu xa lạ, còn hơn để một người lính tên Phó Dạ Xuyên liều mạng cứu mình.
Nếu không có ngày đó, cô đã chẳng yêu hắn. Tô Nam hít sâu, mắt đỏ hoe.
Ánh đèn đường mờ vàng chiếu lên hai người, bóng họ chồng lên nhau, nhìn mà xót xa đến cay mắt.
Người nằm dưới đất kia, đã bao giờ từng chật vật đến thế?
Nếu là ba năm trước, hắn vì cô mà say khướt thế này, có lẽ cô sẽ cười trong mơ mất thôi, nhưng giờ thì… đáng tiếc thật!
Cô khẽ lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, bước lên, giọng nhạt lạnh:
“Phó Dạ Xuyên, chúng ta coi như huề nhé. Từ nay xem như chẳng quen biết gì nhau.”
Người nằm dưới đất vẫn không có phản ứng gì.
Tô Nam do dự vài giây, rồi quyết định mặc kệ hắn.
Cô vừa quay đi được hai bước, lại dừng lại, nghiến răng, quay đầu bước tới.
“Cho anh c.h.ế.t cóng luôn đi!”
Một cước đá thẳng vào hông hắn. Rồi cô xoay người, không nhìn lại nữa, đi thẳng vào nhà, đóng cửa cái rầm.
Tựa lưng vào cửa, Tô Nam rút điện thoại ra, gọi cho Lục Kỳ, nhưng điện thoại bên kia đã tắt máy,
Cô c.ắ.n răng, tìm đến số của Ngụy Thành, hắn ta bắt máy rất nhanh.
Tửu Lâu Của Dạ
“Là tôi, Tô Nam. Phó Dạ Xuyên uống say, nằm trước cửa nhà tôi. Nếu không muốn anh ta c.h.ế.t cóng, đến đón ngay đi, không thì tôi báo cảnh sát.”
Nói xong, cô dập máy thẳng.
Chưa đầy hai mươi phút sau, từ cửa sổ tầng hai, Tô Nam thấy xe của Ngụy Thành đến, rồi lại rời đi.