Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 334: Cô Ấy Sắp Biến Mất Rồi



Tập đoàn Tô thị có một công ty con ở nước ngoài xảy ra sự cố khẩn cấp, cần người đến xử lý ngay.

 

Tô Cẩn hiện đang bận ở tổng bộ, không thể rời đi, mà Tô Nam thì đúng lúc muốn ra ngoài giải khuây, nên cô đã chủ động thay anh đi.

 

Tin Tô Nam xuất ngoại chỉ một tiếng sau đã truyền đến tai Phó Dạ Xuyên.

Lúc đó hắn đang ngồi trong văn phòng uống trà giải rượu.

 

“Cái gì cơ?”

 

Phó Dạ Xuyên sững người, không kịp để ý trà vừa đổ lên đống tài liệu quan trọng, đã bật dậy ngay.

 

Không hiểu sao, eo hắn lại nhói lên một cơn đau mơ hồ.

 

“Cô ấy ra nước ngoài rồi sao?”

 

Trần Miễn gật đầu: “Đúng vậy. Vừa rồi tôi mang quà đáp lễ đến nhà họ Tô, là Tô Kỳ ra nhận. Chính miệng anh ta nói cô Tô Nam đã rời khỏi trong nước rồi, có thể… sẽ không quay về nữa.”

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên chợt thay đổi, cô ấy muốn đi sao?

 

“Cô ấy đi đâu? Chuyến bay nào?”

 

Trong lòng người đàn ông rối như tơ vò, hắn sợ cô hận mình, nhưng càng sợ cô không còn để tâm đến hắn nữa!

 

Hắn phải tìm được cô, dù cả đời này cô có hận hắn cũng được, chỉ cần cô đừng biến mất khỏi cuộc sống của hắn.

 

Trần Miễn run run đáp:

“Không… không phải đi chuyến bay thương mại, là chuyên cơ riêng của nhà họ Tô.”

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên chợt trầm xuống, gương mặt thoáng lạnh đi.

 

Cô dùng cả chuyên cơ riêng, chỉ để tránh cho hắn không biết nơi cô đến sao? Có lẽ lần này, cô thực sự quyết tâm rời đi rồi.

 

Vẻ mặt hắn lộ ra chút hoảng loạn, như thể một phần quan trọng nào đó trong tim vừa sụp đổ.

 

Hắn siết chặt quai hàm, ánh mắt dần nhuốm lạnh:

 

“Không được. Phải tìm ra cô ấy.”

 

Giọng hắn khàn đi, đầy áp lực:

“Trong một tiếng, tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu. Nếu không… thì cậu biến mất cùng cô ấy luôn đi.”

 

Trần Miễn toàn thân run rẩy, vội vàng đáp:

“Vâng!”

Nói xong liền chạy đi làm việc.

 

Bốn tiếng sau, tại công ty con của Tô thị ở nước F, Phó Dạ Xuyên đứng ở sảnh, dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, ngũ quan sắc nét, khí chất trầm tĩnh, quý phái. Chỉ vừa xuất hiện đã khiến không ít người ngoái nhìn.

 

Lễ tân đã mấy lần bước đến hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh cần giúp gì không ạ?”

 

Hắn chỉ khẽ mỉm cười, đáp nhẹ:

“Tôi đợi người.”

 

Bề ngoài vẫn trấn tĩnh điềm đạm, nhưng trong đáy mắt lại thấp thoáng nỗi bồn chồn.

 

Dù đã biết cô đang ở đây, hắn vẫn không dám tùy tiện lên tìm. Bởi hắn biết cô sẽ càng ghét hắn hơn.

 

Hắn muốn đợi cô xuống, giả vờ như chỉ là một cuộc gặp tình cờ. Dù cô không tin cũng không sao.

 

Phó Dạ Xuyên bật cười tự giễu, từ khi nào hắn lại trở nên cẩn trọng, dè dặt đến thế này? Thôi kệ, chỉ cần tìm được cô là đủ rồi.

 

Sau khi xử lý xong chuyện gấp, cuộc họp cũng kéo dài đến tận chiều.

 

Giám đốc điều hành chi nhánh - Lâm Dật - vốn là bạn học cũ của Tô Nam. Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau xuống lầu.

 

“May mà có cô kịp thời qua đây, nếu không thì rắc rối to rồi.”

Lâm Dật mỉm cười ôn hòa, phong độ nhẹ nhàng.

 

Tô Nam khẽ cười, bước trên đôi giày cao gót, dáng vẻ rạng rỡ tự tin, khí thế chẳng hề kém cạnh ai.

“Cũng phải cảm ơn anh phối hợp rất tốt.”

 

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến tầng trệt thì nghe các cô lễ tân đang bàn tán nhỏ giọng:

 

“Người đàn ông kia đang đợi ai vậy nhỉ? Trời ơi, đẹp trai quá!”

 

“Đúng đó, là người đàn ông phương Đông đẹp nhất mà tôi từng thấy! Tiếc là tôi vừa định xin số thì anh ấy từ chối mất rồi.”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Tô Nam nghe thấy vậy, theo bản năng quay đầu nhìn về phía khu nghỉ.

 

Người đàn ông ấy đã đứng dậy, đôi mắt sâu thẳm dõi thẳng về phía cô, ánh nhìn phức tạp, khó đoán.

 

Hắn sải bước tiến lại gần.

 

Tô Nam c.ắ.n nhẹ môi, trong lòng thầm rủa: Tên này đúng là âm hồn bất tán!

 

Cô chưa kịp mở miệng, Phó Dạ Xuyên đã đứng trước mặt, ánh mắt liếc nhẹ sang Lâm Dật bên cạnh cô, thoáng nheo lại, tia nguy hiểm vụt qua rồi nhanh chóng biến mất.

 

Ngay sau đó, hắn khôi phục vẻ điềm tĩnh, dịu dàng nhìn cô:

 

“Sao đột nhiên lại ra nước ngoài?”

 

Sắc mặt Tô Nam khẽ cứng, nhướn mày đáp:

 

“Lịch trình của tôi… cần báo cáo với anh sao?”