Thái độ của Tô Nam lạnh nhạt, nhưng lại không khiến Phó Dạ Xuyên bực bội chút nào.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, dường như có thể tràn ra thứ dịu dàng như nước.
“Không cần đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi. Em không nói cũng được.”
Dù sao thì… hắn cũng có cách để biết.
Bên cạnh, Lâm Dật khẽ ho một tiếng, hỏi:
“Cô Tô, đây là bạn của cô sao?”
“Không phải.” Tô Nam lập tức phủ nhận.
Lâm Dật cười: “Chuyện bên này giải quyết xong rồi, ở lại chơi vài ngày đi?”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên chợt lạnh đi vài phần, khi nhìn sang Lâm Dật, trong đó thấp thoáng một tia nguy hiểm khó tả.
Tô Nam nhíu mày, khẽ lắc đầu:
“Để lần sau đi, trong nước tôi còn có việc gấp phải xử lý.”
“Thật đáng tiếc, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Lâm Dật đưa tay ra.
Tô Nam mỉm cười, bắt tay anh rồi rời đi.
Phó Dạ Xuyên sải bước theo sát phía sau.
Hai người đứng cạnh nhau, dù ở góc độ nào nhìn lại cũng đều là cảnh tượng hoàn mỹ khiến người ta không thể rời mắt.
Trên máy bay, Phó Dạ Xuyên mặt dày muốn đi cùng, còn Tô Nam thì chẳng buồn liếc lấy một cái, cứ thế bước lên.
Hắn có thể đường hoàng lên chuyên cơ của nhà họ Tô sao?
“Đêm qua anh đến tìm em… không dọa em sợ chứ?”
Tô Nam khẽ hừ một tiếng:
“Xin lỗi, tôi không thấy anh đâu cả.”
Phó Dạ Xuyên khựng lại, giọng hơi trầm xuống:
“Bên cạnh anh lúc đó… thật sự không có ai sao? Nhưng mà… eo anh hơi đau, trên áo còn có dấu giày nữa.”
Tô Nam mím môi, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ chột dạ.
Suốt chuyến bay, Phó Dạ Xuyên vẫn không hiểu sao hôm nay cô lại dễ nói chuyện đến thế. Hắn thậm chí còn cảm thấy… thụ sủng nhược kinh.
Còn Tô Nam chịu không nổi ánh nhìn cứ dán chặt lên người mình, đành mở miệng hỏi:
“Phó tổng, anh theo tôi đến đây làm gì?”
Cô cuối cùng cũng hỏi rồi.
Phó Dạ Xuyên im lặng một lát, những lý do đã chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng chẳng còn nói nên lời.
Giọng hắn trầm thấp, hơi khàn, mang theo từ tính đặc trưng:
“Anh tưởng em không muốn nhìn thấy anh nữa… nên anh đến tìm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Nam sững người, khẽ hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác, định ngủ.
Phó Dạ Xuyên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như chứa ngàn lời chưa nói.
“Tô Nam, em có muốn gì không?”
Hắn bỗng rất muốn thỏa mãn mọi điều cô mong muốn, dù là vô lý nhất. Cho dù cô muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ tìm cách trèo lên hái xuống cho bằng được.
Tô Nam bật cười, giọng lạnh mà nhẹ:
“Tôi chỉ muốn… anh cách tôi xa một chút.”
Môi Phó Dạ Xuyên khẽ mím lại. Chỉ ngây người một giây, rồi hắn liền khôi phục vẻ bình thường.
Hắn cúi mắt, che đi nỗi u buồn và sự kìm nén trong đáy mắt, sau đó thản nhiên nở nụ cười nhạt:
“Cái đó thì anh không làm được. Cứ coi như anh chưa từng hỏi đi.”
Nói rồi, hắn ngả người ra ghế bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Nam trợn mắt, hừ khẽ một tiếng, rồi cũng yên lặng nhắm mắt ngủ.
Sau khi trở về, cuối cùng cô cũng có được mấy ngày yên tĩnh thật sự. Câu cá, đi dạo, mua sắm, Phó Dạ Xuyên không xuất hiện nữa.
Bình yên đến mức cô gần như quên mất cảm giác bị hắn quấn lấy.
Chương trình thám hiểm thực tế đầu tiên của Phó Ngôn Nghi thu về vô số lời khen, độ hot tăng vọt. Du Phi cũng nhờ vậy mà nhận được không ít tài nguyên tốt.
Ngay cả Tần Minh cũng được các nhãn hàng mời đóng quảng cáo.
Chỉ có Phương Mộng Kỳ là tình hình tệ hại, danh tiếng đã xấu nay lại càng thảm, bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu, nhưng độ hot vẫn còn, có thể coi như trong họa có phúc.
Dù ai cũng mắng cô ta nên rút khỏi chương trình, nhưng Mộng Kỳ hiểu rõ, nếu thật sự rút lui, e rằng cả đời này không còn cơ hội quay lại giới giải trí. Thế nên, dù thế nào đi nữa, cô ta nhất định phải tham gia kỳ hai!
Khi nhận được thư mời cho tập tiếp theo, Tô Nam cực kỳ miễn cưỡng, nhưng vẫn đến địa điểm được hẹn.
Tửu Lâu Của Dạ
Nghe nói tập này không vất vả như lần đầu, nhưng chắc cũng chẳng dễ dàng gì.
Khi cô đến, mọi người đã có mặt đông đủ.
Phó Ngôn Nghi vui mừng chạy tới, định bế cô xoay một vòng, nào ngờ bị Tô Nam tung một cú đá trúng bắp chân, đau đến mức suýt khóc!
“Cô… cô nặng tay quá đấy!”
“Xin lỗi nha, Nghi Nghi, tôi không nhìn rõ là cậu.”
Một câu nói dối trắng trợn!
Cô mỉm cười rạng rỡ, dáng vẻ giả vờ vô tội đến mức ai nhìn cũng nghĩ hai người rất thân nhau.
Tô Nam vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, điềm nhiên bước đến chào hỏi những người khác, hoàn toàn như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.