Tô Nam mặc một bộ đồ thể thao giản dị, gọn gàng. Lớp trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng vẫn chẳng thể che lấp được nét xinh đẹp kiều diễm của cô. Cả người toát ra khí chất cao quý, phong thái mạnh mẽ đến khó ai sánh kịp.
Tần Minh khẽ phất tay, Du Phi bước tới bắt tay ôm xã giao đầy khách khí.
Phương Mộng Kỳ thì lại diện một chiếc váy dạ hội nhỏ, vừa xuất hiện đã khiến người ta phải ngoái nhìn. Cô ta cười cười khép nép, cẩn thận từng chút một, lần trước mất mặt quá rồi, lần này phải biết điều mới được.
“Tô Nam, lâu rồi không gặp.”
Tô Nam mỉm cười lịch sự, không nồng nhiệt mà cũng chẳng lạnh nhạt. Ánh mắt cô chỉ hơi dừng lại trên người Phương Mộng Kỳ, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đi thám hiểm thôi mà, cần gì phải ăn mặc như đang đi t.h.ả.m đỏ? Chẳng lẽ tưởng khán giả xem livestream đều là kẻ ngốc à?
Nhưng cô cũng chẳng buồn nói ra. Người ta thích thì cứ để họ vui.
Dù sao mọi người đến đây đều chỉ để tham gia chương trình, chẳng phải để xây dựng quan hệ gì cả.
Người đã đến đủ, đạo diễn bắt đầu nói vài câu chào đầu, buổi livestream cũng chính thức bắt đầu. Thế nhưng, cả đoàn vẫn đang chờ, đạo diễn lại cứ nói dông dài, đến cả Phó Ngôn Nghi cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, có người ghé tai đạo diễn nói vài câu. Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, ho khan hai tiếng rồi mỉm cười nói:
“Các vị, nhà tài trợ chính của chương trình kỳ này đã thay đổi. Và vị đại boss mới cũng chính là người nắm giữ bản quyền chương trình này.”
Phó Ngôn Nghi giật mình, bước lên trước một bước:
“Gì cơ? Sao tôi không biết chuyện này?”
Khó khăn lắm anh mới kéo được nhà đầu tư, sao lại bị đổi người? Hơn nữa, đối phương còn mua đứt bản quyền chương trình? Anh là nhà sản xuất, mà lại không hề hay biết gì hết?
Đạo diễn chỉ cười cười:
“Phó thiếu cứ bình tĩnh, lát nữa sẽ biết. Một bất ngờ lớn sắp đến rồi!”
Mọi người nhìn nhau, im lặng mà đầy nghi hoặc. Đạo diễn vỗ tay:
“Nào, chúng ta hãy chào đón bằng tràng pháo tay nồng nhiệt, vị khách mời bí ẩn của kỳ này, cũng là nhà tài trợ duy nhất của chương trình, tổng giám đốc Phó Dạ Xuyên!”
Tửu Lâu Của Dạ
Cả trường quay chỉ vang lên một tràng pháo tay đơn độc, khô khốc.
Mọi người đều im lặng nhìn người đàn ông bước ra từ phía sau đạo diễn, Phó Dạ Xuyên, sau đó lại đồng loạt liếc sang Phương Mộng Kỳ, người đang vỗ tay hăng say.
Cả đoàn cực kỳ ăn ý… giả vờ như không nghe thấy gì. Ánh mắt họ đồng loạt dồn về phía Phó Dạ Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Ngôn Nghi thì sững người, vội vàng chạy tới, vừa hoảng hốt vừa rối rắm:
“Sao lại là… chú của tôi? Sao chú lại ở đây?”
Du Phi và Tần Minh chỉ đứng đó, khách khí, không biểu hiện gì. Hai người họ rõ ràng không muốn nhúng tay vào tình huống xấu hổ này.
Còn Tô Nam thì… suýt trợn tròn mắt.
Thật là… gặp quỷ rồi!
Lại là Phó Dạ Xuyên!
Ngay lập tức, phần bình luận trên livestream nổ tung:
“Haha! Đây chắc là màn chào đón xấu hổ nhất lịch sử của Phó tổng rồi!”
“Phó tổng đến là để ủng hộ sự nghiệp của cháu trai à? Đúng là gia đình mẫu mực!”
“Phương Mộng Kỳ đúng là tiểu trà xanh chính hiệu, nịnh bợ thế có mệt không?”
“Tô tổng vẫn là người bình tĩnh nhất, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy, chắc đang nghĩ biết thế mình cũng mua bản quyền luôn cho xong!”
“Tập này đáng mong chờ thật! Bất kể ai đứng cạnh ai, toàn cặp đôi tin đồn cả haha~”
“Tô nữ thần, cố lên!”
…
Phó Dạ Xuyên bước đến, hoàn toàn không bận tâm đến bầu không khí gượng gạo hay xa cách. Trên người hắn vẫn là khí chất lạnh lùng, cao quý, khiến người khác không dám lại gần, nhưng nét mặt lại dịu đi rất nhiều.
Trước khi ra sân khấu, Trần Miễn ở hậu trường còn liều mạng nhắc hắn:
“Phó tổng, anh phải cười nhiều hơn chút nhé, như vậy mới dễ hòa nhập với cô Tô, không thì sẽ bị cô lập đấy.”
Cười nhạt!
Hắn không sợ bị cô lập, bò cừu mới thích đi theo bầy đàn, hổ dữ luôn bước đi một mình!
Chỉ là lần này, con hổ ấy… muốn được ở cùng với Tô Nam.