Tô Nam đứng đó, rút tay lại, liếc hắn một cái đầy khinh bỉ.
“Hừ, khách mời bí ẩn sao? Nếu sớm biết nhà họ Phó các người định đầu tư, thì một tỷ kia tôi đã chẳng cho Nghi Nghi rồi.”
Phí công vô ích!
Phó Dạ Xuyên hơi nhướng mày, cố tình hạ giọng như nói thầm bên tai cô:
“Vậy anh bảo nó trả lại cho em.”
Ai mà thèm!
Thấy cô hoàn toàn phớt lờ, hanw khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói:
“Cũng chỉ là sắp xếp của chương trình thôi. Chẳng lẽ vì quan hệ giữa chúng ta mà em thấy khó chịu trong chương trình sao?”
Tô Nam điềm nhiên nhìn hắn, môi khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt:
“Xin lỗi nhé, Phó tổng. Giờ anh không còn đủ sức ảnh hưởng đến tôi nữa rồi. Đừng tự cho mình là thân thiết, đừng làm phiền tôi kiếm tiền… để bao trai trẻ!”
Câu cuối cùng như một cú đ.â.m gọn gàng vào mặt người đàn ông trước mặt.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên thoáng cứng lại, khóe miệng giật giật, sau đó im bặt, không nói thêm câu nào nữa.
Dù có tức đến phát điên, hắn vẫn phải nhịn, ai bảo chuyện này là do chính hắn chuốc lấy chứ?
Mọi người tập trung nghe đạo diễn phổ biến luật chơi, quả thật so với kỳ đầu tiên, lần này có vẻ an toàn hơn nhiều.
Trò chơi đầu tiên: Tìm bản đồ kho báu.
Bản đồ được giấu trong một nhà máy bỏ hoang. Tô Nam thầm nghĩ: chắc chương trình muốn tiết kiệm tiền thuê địa điểm nên mới chọn chỗ quỷ quái này.
Phó Dạ Xuyên rõ ràng không vừa lòng, nhưng nơi này đã được chọn sẵn từ trước, không thể đổi.
Dù đã dọn dẹp qua, nhà máy vẫn âm u lạnh lẽo. Những bức tường sơn trắng xám đã loang lổ, bàn ghế gãy nát vứt lung tung, rèm cửa cũ kỹ lay động theo gió, cả nơi chẳng khác gì một căn nhà ma!
Nhà máy có ba tầng, các đội chia nhau mỗi đội một tầng, và quy định rằng hai người trong cùng đội phải ở cùng tầng, khi đổi tầng phải cùng đi.
Phó Ngôn Nghi và Du Phi tầng 1.
Tô Nam và Phó Dạ Xuyên tầng 2.
Phương Mộng Kỳ và Tần Minh tầng 3.
Lên cầu thang, Tô Nam và Phó Dạ Xuyên đi phía sau cặp Phương Mộng Kỳ, Tần Minh.
Không khí âm u, hơi ẩm len lỏi trong không gian khiến ánh sáng dù có chiếu vào cũng không xua nổi cảm giác lạnh sống lưng.
Phương Mộng Kỳ run rẩy bám vào lan can, đôi mắt sợ hãi như nai con, yếu đuối đến tội nghiệp.
“Thật sự đáng sợ quá... Tô Nam, cô không thấy sợ sao?”
Cùng là phụ nữ, chỉ mỗi mình cô ta tỏ ra sợ hãi thì chẳng phải quá giả tạo sao? Nên cô ta muốn kéo Tô Nam vào cho đỡ lạc lõng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Nam mím môi:
“Có gì mà sợ. Rõ ràng chương trình đã dọn dẹp qua rồi, khắp nơi đều có camera.”
Phương Mộng Kỳ khựng lại, c.ắ.n môi, vẫn cố nói tiếp:
“Tôi thấy giống cảnh quay phim kinh dị ấy, từ nhỏ tôi đã sợ ma… Cô bình tĩnh vậy, chẳng lẽ cô là người vô thần sao?”
Tô Nam nhướng mày, giọng nói bình tĩnh, hơi lạnh:
“Lúc nhỏ, ba tôi đọc cho tôi nghe tư tưởng Mao Trạch Đông. Khi học tiến sĩ, tôi học thêm chủ nghĩa Mác. Niềm tin của tôi không nằm ở việc có tin hay không tin ma quỷ.”
Chỉ một câu, khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo giãn cả một tầm trời.
Phương Mộng Kỳ mím môi, im bặt.
Cô ta lại bị chặn họng, nói chuyện với Tô Nam đúng là tự chuốc lấy khổ!
Sự yếu đuối, mong manh của cô ta trước mặt Tô Nam chỉ khiến người ta thấy nực cười.
Tần Minh chẳng buồn để ý, hứng khởi đi tìm bản đồ kho báu. Còn Phó Dạ Xuyên thì chỉ mỉm cười nhìn Tô Nam, cô nói gì hắn cũng thấy vui.
Vừa lên đến tầng hai, Tô Nam nhanh nhẹn nhảy vài bậc lên trước. Phó Dạ Xuyên định bước theo thì bất chợt thấy bóng người phía trước loạng choạng nghiêng ngả, ngã nhào về phía hắn.
Cùng lúc đó, Phương Mộng Kỳ ở cầu thang phía trên trượt chân, không đứng vững, ngã ngửa ra sau!
“Cứu… cứu tôi…!”
Tửu Lâu Của Dạ
Phó Dạ Xuyên cau mày, nếu hắn tránh đi, cô ta sẽ lăn thẳng xuống cầu thang.
Khoảnh khắc ấy, hắn không hề do dự, một cước thẳng vào lưng cô ta!
Nhờ cú đá đó, Phương Mộng Kỳ thoát khỏi cú ngã ngửa, biến thành nằm sấp trên đất, tuy đau nhưng tránh khỏi bị thương nặng.
Cô ta đau đến kêu t.h.ả.m thiết, khiến mọi người lập tức ngoái lại.
Một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” tưởng như sắp khiến cô ta được gần gũi với Phó tổng thêm chút, kết quả… cô ta ăn trọn một cú đá!
Chiếc váy dạ tiệc nhỏ của cô ta nhăn nhúm, hình tượng tiêu tan.
Nghe tiếng động, Tô Nam và Tần Minh vội chạy tới.
Tô Nam hoảng hốt đỡ cô dậy:
“Cô không sao chứ?”
Phó Ngôn Nghi, đang ở tầng dưới, vốn còn mải nghe đoạn vô thần luận của Tô Nam, nên nhìn toàn bộ cảnh tượng rõ mồn một.
Anh bật cười thành tiếng:
“Ha ha ha… Cô Phương, cầu thang rộng thế mà cô không đi, lại cứ phải ngã vào người chú tôi sao?”