Phương Mộng Kỳ sa sầm mặt, khó coi đến cực điểm. Cô ta vốn đã ấm ức, giờ lại bị Phó Ngôn Nghi nhìn thấu, cảm giác xấu hổ và tức giận khiến cô chẳng biết trốn vào đâu.
“Tôi... tôi chỉ là lỡ giẫm phải váy nên ngã thôi!”
Phó Ngôn Nghi kéo dài giọng, chậm rãi nói:
“Ồ…”
Có quỷ mới tin!
Tô Nam chỉ biết cạn lời, nhưng vì muốn hoàn thành nhiệm vụ cho nhanh, cô cũng không muốn đôi co thêm.
“Hay cô đi thay bộ khác đi?” Cô thản nhiên đề nghị.
Phương Mộng Kỳ gật đầu lia lịa, vội vàng đứng dậy.
Khi ấy, Tần Minh cẩn thận lên tiếng:
“Không bị trật chân chứ? Hay là tôi cõng cô nhé? Dù sao… lưng tôi dạo này cũng hơi đau…”
Mặt Phương Mộng Kỳ đỏ như gan lợn.
Câu này chẳng khác nào xé toang mặt nạ yểu điệu thục nữ mà cô ta cố diễn trong tập trước.
Còn nhìn sang Phó Dạ Xuyên, hắn hoàn toàn dửng dưng, ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững như thể cũng biết rõ cô ta cố tình ngã.
Đặc biệt là khi ánh lên trong mắt hắn tia ghét bỏ thoáng qua, nỗi nhục nhã ấy khiến Phương Mộng Kỳ gần như không thở nổi.
Tốn bao công sức, bày bao chiêu trò, cuối cùng… kẻ hề lại chính là cô ta!
Ai có thể ngờ được, Phó Dạ Xuyên không những không đỡ cô ta mà còn thẳng chân đá một phát.
Cô ta c.ắ.n môi đến bật máu, mặt đỏ bừng, vẫn cố gượng cười:
Tửu Lâu Của Dạ
“Không sao, chỉ bẩn váy thôi. Tôi đi thay bộ khác nhé.”
Nói rồi, cô ta ra hiệu cho trợ lý ở xa, vội vã xách váy chạy xuống tầng dưới.
Chương trình còn chưa chính thức bắt đầu, vậy mà đề tài #PhươngMộngKỳBịNgã# lập tức leo lên bảng hot search!
Bình luận nổ tung:
“Phương què què lại giở trò rồi!”
“Chương trình này chắc để thanh trừng bạch liên hoa hả? Cú đá kia của Phó tổng đúng là thay dân mạng chúng ta hả giận, vỗ tay rầm rầm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thời hoàng kim của cô ta dừng lại ở giải tân binh xuất sắc nhất rồi. Cái này gọi là bệnh tâm lý nhẹ chứ gì nữa!”
“Tần Minh nói lưng đau, trời ơi, đúng kiểu đ.â.m d.a.o mà vẫn cười!”
“Đàn ông nhà họ Phó đúng là đỉnh.
Ai cũng dám đá thẳng vào mấy trò giả vờ đáng thương này!”
“Biểu cảm của Tô nữ thần chính là:
Tôi biết rõ cô đang diễn, nhưng tôi vẫn phải cùng cô đóng nốt cảnh này. Một chữ thôi: MỆT!”
Chương trình là phát sóng trực tiếp, không thể tạm dừng chỉ vì một người.
Phương Mộng Kỳ rời đi, những người còn lại vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ.
Phó Dạ Xuyên nhìn Tô Nam xoay người đi vào sâu trong nhà xưởng. Một hàng bàn ghế cũ sét, trên đó là những máy móc gỉ sét loang lổ, ba mặt tường toàn tủ sắt đều là chỗ có thể giấu bản đồ kho báu.
Tô Nam không vội tìm từng chỗ, mà bước lên một bậc cao, đứng quan sát khắp lượt. Bản đồ không lớn, có thể ở tầng này, cũng có thể không.
Phó Dạ Xuyên bước lại gần, môi khẽ cong, cười nhẹ:
“Có manh mối gì chưa?”
Tô Nam rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn. Hai người bọn họ từng là vợ chồng, bây giờ mỗi lời nói, mỗi cái liếc đều bị dân mạng soi như tia X. Chỉ cần nói với nhau một câu, tên hai người có khi lên thẳng hot search với hashtag tái hợp, phiền phức c.h.ế.t đi được!
Cô liếc hắn, giọng lạnh nhạt:
“Anh tìm của anh, tôi tìm của tôi. Không ai làm phiền ai.”
Dứt lời, cô quay sang mở tủ kim loại gần nhất, định lục soát từng ngăn.
Đạo diễn quay phim bên cạnh suýt nữa nghẹt thở. Trước đó, đội ngũ sản xuất dặn đi dặn lại:
“Nhớ chăm sóc Phó tổng, không được để dính bất kỳ tin xấu nào. Tất cả PR sẵn sàng ứng biến nếu có sự cố!”
Vậy mà giờ… hai “ông trùm” này chẳng thèm giữ thể diện, nói năng thẳng thừng trước ống kính, không diễn, không giả vờ, chẳng nể nang gì ai.
So với đám nghệ sĩ toàn làm màu, hai người họ đúng là một làn gió mới mát lạnh nhưng… khiến người khác phải toát mồ hôi.
Phó Dạ Xuyên hơi dừng bước, rồi thản nhiên đi theo sau.
Tiếng giày hắn vang lên đều đều, khiến Tô Nam bực dọc:
“Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”