Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 340: Được Bật Hack



Phó Dạ Xuyên khẽ nhướn mày:

 

“Anh cũng phải tìm ở đây.”

 

Hắn làm bộ làm tịch mở một cái tủ ra.

Tô Nam nghẹn lời, không buồn để ý, tiếp tục lục lọi đống đồ trước mặt.

 

Ánh mắt cô chợt liếc thấy trên nóc tủ có một cái hộp nhỏ, trông rất bình thường, dễ bị bỏ qua.

 

Cô kiễng chân, vừa khéo mới với tới, nhưng còn chưa kịp cầm chắc, cái hộp đã rơi thẳng xuống!

 

Tô Nam chưa kịp tránh, chỉ thấy nó sắp đập vào trán mình, cô nhắm chặt mắt lại, tim thót lên.

 

Một ngàn lẻ một kiểu xui xẻo, cuối cùng cũng đến lượt mình rồi!

 

Thế nhưng, cảm giác đau nhói dự đoán lại không xuất hiện. Một bàn tay ấm lạnh, mang theo mùi hương nhè nhẹ của nước hoa cổ điển, phủ lên đầu cô, che đi tầm mắt.

 

Cái hộp rơi xuống, đập mạnh vào mu bàn tay hắn, cô gần như cảm nhận được cơn đau ấy, nhưng hắn không kêu một tiếng.

 

Khoảnh khắc đó, trái tim Tô Nam khẽ run lên, như chính cô vừa bị vật kia đập vào ngực.

 

Rất nhanh sau đó, hắn thu tay lại, giọng nói trầm ấm, khàn nhẹ, trộn với một nụ cười nhàn nhạt:

 

“May mà không trúng em.”

 

Hắn đưa cái hộp cho cô:

 

“Mấy chỗ dễ thấy thế này, chắc không có gì đâu. Em xem đi.”

 

Tô Nam liếc hắn một cái, rồi lạnh nhạt quay đi. Cô mở hộp ra, bên trong trống trơn.

 

Cô cũng chẳng thất vọng, tiện tay ném cái hộp sang bên, tiếp tục tìm kiếm.

 

Cô không nói lời cảm ơn, còn chuyện vừa rồi, coi như chưa từng xảy ra, nhưng điều kỳ lạ là lần này Phó Dạ Xuyên vẫn đi theo cô, mà cô… lại không lên giọng mỉa mai như mọi khi.

 

Tầng hai bị bố trí hơi âm u, ánh sáng ngoài trời xuyên qua lớp cửa sổ cũ kỹ, lấm tấm bụi, chiếu nghiêng lên người Tô Nam.

 

Ánh sáng mờ mờ khiến đôi mắt cô long lanh, đường nét gương mặt rõ ràng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, chỉ một nửa gương mặt thôi cũng đủ khiến người ta mất hồn.

 

Cô không phô trương, cũng chẳng cố tỏ ra xinh đẹp, nhưng chỉ cần đứng đó, khí chất quý phái và lạnh lùng đã khiến người khác không thể rời mắt.

 

Phó Dạ Xuyên nhìn cô, càng nhìn càng thấy đẹp.

 

Còn Tô Nam, mỗi lần cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau, quay đầu lại định trừng cho một cái thì hắn đúng lúc cúi đầu, giả vờ đang chăm chú lục lọi.

 

Cái vẻ nghiêm túc giả vờ ấy lại khiến cô vừa bực vừa ngạc nhiên!

 

Đạo diễn quay phim thì liên tục lia ống kính, chán không để đâu cho hết!

 

Sau khi đi một vòng tầng hai, chẳng tìm thấy gì.

 

Phó Ngôn Nghi từ dưới tầng một chạy lên, thở hổn hển:

 

“Chú, Tô Tô, đổi chỗ đi! Dưới đó không tìm được gì, toàn năm sáu cái hộp rỗng!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nam gật đầu, định xuống tầng,

nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt cô lướt qua bức tường đối diện, chợt khựng lại!

 

Phó Dạ Xuyên cũng nhìn theo, hơi nheo mắt. Quả nhiên đó là một tấm bản đồ!

 

Mắt Tô Nam sáng rực, cô lập tức chạy đến, giọng hào hứng hỏi nhân viên:

 

“Có phải cái này không?”

 

Cảm xúc phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt cô.

 

Nhân viên nhìn một lúc, rồi tiếc nuối lắc đầu:

 

“Không phải.”

 

Ánh mắt cô thoáng tối đi, đúng là không dễ thế được!

 

Cô định xuống tầng tiếp tục tìm thì trên tầng ba vang lên tiếng hô phấn khích của Phương Mộng Kỳ:

 

“Tôi tìm được rồi!”

 

Mọi người đồng loạt ngẩng lên.

 

Phó Ngôn Nghi hừ khẽ, rõ ràng không tin. Đến khi nghe thấy Tần Minh trịnh trọng gọi:

“Đạo diễn!” 

Mọi người mới nhận ra có lẽ lần này là thật.

 

Nhân viên ra hiệu cho tất cả lên tầng ba, xem ra đúng là đã tìm thấy bản đồ thật.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Phương Mộng Kỳ vốn ngốc nghếch trong cách đối nhân xử thế, không ngờ trong lúc quan trọng lại nhiệt tình như thế.

 

Tô Nam cùng mọi người đi lên.

 

Phương Mộng Kỳ cầm tấm bản đồ, mặt mày hớn hở. Còn Tần Minh đứng một bên, mặt lạnh như tiền, rõ ràng anh thấy trò này vô bổ đến nhàm chán.

 

Đạo diễn kiểm tra kỹ, rồi trịnh trọng tuyên bố:

 

“Là bản đồ thật!”

 

Phương Mộng Kỳ mừng rỡ đến suýt nhảy cẫng lên, cuối cùng cũng tới thời khắc tỏa sáng của cô ta!

 

“Đạo diễn, vậy bây giờ có phải được đổi đội không?”

 

Cô ta nhìn Phó Dạ Xuyên, ánh mắt nóng rực, chẳng hề che giấu ý định.

 

Trong mùa trước, quy tắc là ai thắng trước sẽ được đổi bạn đồng hành.

 

“Ờ…”

 

Đạo diễn hơi ngập ngừng, cau mày. Ngay khi ông còn chưa nói hết câu,

Phó Dạ Xuyên lạnh giọng cắt ngang:

 

“Màn đó bị huỷ rồi, tập này không có.”

 

Không khí im lặng vài giây. Nụ cười của Phương Mộng Kỳ cứng đờ, mặt như bị ai đó tát một cái. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cô ta, ngay lúc ấy, ai cũng hiểu, người bị chơi lại lần này chính là cô ta.