Sắc mặt Phương Mộng Kỳ cứng đờ, lúng túng đến cực điểm.
Ai nhìn cũng thấy rõ ý đồ của cô ta, chỉ tiếc rằng, người cô ta nhắm đến lại không hề cho cơ hội!
Đạo diễn lập tức lên tiếng, tuyên bố thưởng cho Phương Mộng Kỳ quyền chủ đạo trong vòng tiếp theo.
Trên mạng, bình luận nổ ra rào rào:
“Phương Mộng Kỳ ngã một cái mà như bật hack luôn ấy, kết quả bị tổng giám đốc Phó tắt mất hack rồi!”
“Phương thọt đúng là ngu đến mức buồn cười!”
“Mọi người đều đang lười biếng tán gẫu, chỉ có Tô nữ thần là nghiêm túc tìm kho báu, cuối cùng lại chẳng tìm được gì, thương cô ấy cả vạn giây.”
“Có phải chỉ mình tôi thấy không? Tổng giám đốc Phó vẫn chưa quên được Tô nữ thần đâu nhé! Mỗi lần nhìn cô ấy, ánh mắt anh ấy dịu dàng đến mức tan chảy luôn đó!”
Mọi người theo bản đồ kho báu mà Phương Mộng Kỳ tìm được đi đến điểm đến tiếp theo.
Trên đường đi, Phó Ngôn Nghi lại gần Phó Dạ Xuyên, cười nửa miệng đầy trêu chọc:
“Chú, lần này chú gian lận hơi trắng trợn rồi đó? Quy trình của chương trình mà nói đổi là đổi hả?”
Vậy mà đạo diễn lại chẳng dám phản đối lấy nửa lời!
Phó Dạ Xuyên liếc cháu mình một cái, giọng lạnh nhạt:
“Tôi cũng có thể đuổi cậu ra khỏi chương trình, tin không?”
Phó Ngôn Nghi nghẹn họng, không nói được chữ nào. Câu này mà nói ra, đúng là kiểu việc chỉ chú của anh mới làm thật!
Anh ta bĩu môi, nhỏ giọng nói:
“Chú thích Tô Tô thì có ích gì, người ta đâu có thích chú. Toàn phí công thôi!”
Phó Dạ Xuyên sải bước chậm lại, ánh mắt lạnh lẽo quét sang, giọng nói trầm xuống:
“Hừ, cô ấy cũng chẳng thích cậu. Phó Ngôn Nghi, đừng có mơ mộng những người không thuộc về mình. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng.”
Nể tình cậu ta là cháu mình, mới nói nhẹ nhàng như vậy. Lần sau sẽ không có nhẹ tay nữa.
Phó Ngôn Nghi như quả cà tím héo, ủ rũ chẳng nói nổi lời nào, trong lòng buồn bực không chịu nổi.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Tô Nam vẫn điềm nhiên bước đi, đang bàn bạc quy tắc trò tiếp theo cùng Tần Minh.
Cô quả thật không thích anh ta, dù hai người từng cùng nhau trải qua sinh tử, tình nghĩa vẫn còn đó, nhưng ánh mắt cô chưa từng dừng lại trên người anh ta.
Nếu đổi là người khác, có lẽ anh ta vẫn còn kiên nhẫn theo đuổi, nhưng người ở bên cạnh cô lại là Phó Dạ Xuyên, anh ta thật sự không còn hy vọng gì nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Ngôn Nghi hít sâu một hơi, rồi lầm bầm:
“Chú, chú thật sự thích cô ấy đến vậy sao?”
Phó Dạ Xuyên liếc anh ta, ánh mắt như nhìn đồ ngốc, khỏi cần nói, ai mà không biết chứ!
Phó Ngôn Nghi thở dài:
“Được rồi, cháu quan sát quanh cô ấy rồi, hình như… ngoài chú ra thì cũng không ai xứng với Tô Tô đâu. Nếu chú thật lòng, cháu ủng hộ. Dù sao thì, nước béo không chảy ra ruộng người ngoài mà!”
Phó Dạ Xuyên chẳng buồn nghe anh ta lảm nhảm, chỉ thấy Tô Nam và Tần Minh nói chuyện càng lúc càng vui vẻ,
sắc mặt hắn liền tối đi, bước nhanh lên trước, xen vào giữa hai người.
“Tô Nam…”
Tô Nam hơi nghiêng đầu, nhìn hắn, nụ cười nhạt dần:
Tửu Lâu Của Dạ
“Có chuyện gì sao?”
Hắn khẽ cong môi, giọng trầm thấp:
“Ừ, có chuyện.”
Thấy vậy, Tần Minh hiểu ngay, thản nhiên rời đi, chạy về phía sau, tìm Phó Ngôn Nghi đang bực bội mà trêu chọc.
Tô Nam hít một hơi.
“Anh mà có chuyện thật chắc tôi cũng tin đấy!”
Không lâu sau, đoàn người đến được địa điểm của vòng cuối cùng.
Đây là trận phiêu lưu cực hạn, vòng cuối cùng của chương trình.
Địa điểm nằm trên một vách núi cao trăm mét, ngay sát vực sâu, chính là nơi mà những người ưa mạo hiểm yêu thích, khu nhảy bungee cực hạn.
Phương Mộng Kỳ ở đây cười tươi rói, tâm trạng rõ ràng vô cùng tốt.
Đạo diễn ra hiệu cho nhân viên chuẩn bị dây an toàn, mỗi người một sợi, không ai được bỏ sót.
Không xa là một khinh khí cầu, đạo diễn bắt đầu giới thiệu luật chơi mới:
“Mọi người sẽ lên khinh khí cầu, cùng chơi một vòng nói thật. Dựa vào mức độ ăn ý giữa các đội, Mộng Kỳ sẽ đưa ra hình phạt tương ứng.
Một trong những hình phạt là nhảy bungee ở độ cao 80 mét, được xem là giới hạn an toàn cao nhất thế giới. Nếu ai không chịu được hình phạt này, có thể chọn nhận hình phạt riêng do Mộng Kỳ tự đặt ra.”
Quyền được đặt luật chơi này chính là phần thưởng cho người tìm được bản đồ kho báu, bảo sao Phương Mộng Kỳ lại vui như trúng số!