Bầu không khí trong phòng họp căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao. Người tán thành có, phản đối có, người ngồi xem kịch cũng không ít.
Ánh mắt của Tô Nam khẽ liếc sang Tô Cẩn. Đôi con ngươi anh khẽ khép lại, vẻ mặt lạnh nhạt, dửng dưng như chẳng mảy may quan tâm đến cuộc tranh cãi đang diễn ra trước mặt.
Thấy vậy, Dư Lâu nặng nề ho một tiếng. Tiếng ho ấy như hiệu lệnh, khiến cả phòng họp lập tức yên ắng trở lại, mọi ánh nhìn đồng loạt dồn về phía Tô Cẩn, chờ xem thái độ của anh thế nào.
Ánh mắt Tô Cẩn lạnh như băng, quét qua Giang Thành. Giọng nói trầm thấp mà mang theo hơi lạnh:
“Lão Giang, ông muốn cho con trai mình một cơ hội đến vậy sao?”
Giang Thành có phần nhút nhát, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí. Nếu con trai ông ta không lập được chút thành tích, e rằng sớm muộn gì cũng bị tập đoàn Tô thị gạt bỏ.
“Tô tổng, thành tích của Giang Tuyển ở bộ phận kinh doanh ai cũng thấy rõ. Tôi tin nó có thể giành được dự án này.”
Khóe môi Tô Cẩn khẽ cong, nụ cười mỏng như có như không, nhưng nhìn kỹ lại, nụ cười ấy chẳng hề ấm áp.
“Nếu không giành được thì sao?”
Cả phòng họp lập tức rơi vào im lặng ngột ngạt, sự yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Khuôn mặt Giang Thành đông cứng lại, ánh mắt thoáng d.a.o động.
“Nếu… không giành được…”
Tô Cẩn ngẩng đầu, giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết.
“Dự án này là trọng điểm của Tô thị. Có thể nói, tương lai toàn bộ tập đoàn đều đặt cược vào nó. Nếu không giành được, tổn thất mà Tô thị phải gánh không chỉ là danh tiếng.
Ông ta muốn để con trai mình gánh vác trọng trách lớn như thế, có năng lực thì chưa chắc, nhưng nếu vì thế mà để đối thủ đoạt mất dự án, ai chịu trách nhiệm?”
Chẳng lẽ chuyện lớn như vậy lại có thể qua loa cho xong sao?
Phòng họp lặng như tờ, đến cả tiếng hít thở cũng trở nên dè dặt.
Tửu Lâu Của Dạ
Mọi người đều hiểu, nếu Tô thị thất bại mà đối thủ lại giành được dự án, không chỉ danh tiếng công ty bị tổn hại, vị thế lung lay, mà chuỗi hợp tác sau này cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chí cả tập đoàn sẽ rơi vào khủng hoảng.
Câu hỏi ấy, Giang Thành nào dám trả lời?
Sắc mặt ông ta thoáng trắng bệch.
Ông ta vốn nghĩ rằng, với công lao nhiều năm cống hiến cho Tô thị, việc thuyết phục Tô Cẩn nhượng bộ là chuyện dễ như trở bàn tay. Không ngờ, đối phương lại nêu thẳng hậu quả ra như thế.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều dồn về phía Giang Thành. Bỏ cuộc, hay tiếp tục?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một phút trôi qua, Tô Nam bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, liếc đồng hồ, cô còn định đi dạo phố cơ mà.
“Tôi làm!”
Giang Thành nghiến răng, giọng đầy kiên quyết:
“Tôi tin Giang Tuyển. Nó nhất định có thể giành được dự án này. Nếu thất bại, toàn bộ trách nhiệm tôi gánh! Tôi sẵn sàng tự nguyện nhường lại toàn bộ cổ phần của mình.”
Cả phòng họp xôn xao kinh ngạc, Giang Thành là cổ đông lớn, địa vị chỉ sau Tô Dịch Phong, tiếng nói vô cùng có trọng lượng, vậy mà ông ta dám đặt cược tất cả chỉ để cho con trai một cơ hội?
Tô Nam không kìm được, nhìn sang ông ta. Khuôn mặt đã dày dạn sương gió kia lại lộ rõ sự cương quyết. Rốt cuộc ông ta lấy đâu ra lòng tin lớn đến vậy?
Khóe môi Tô Cẩn khẽ nhếch:
“Không chỉ vậy, nếu thất bại, con trai ông cũng sẽ không được phép gia nhập bất kỳ công ty con nào của Tô thị trong tương lai.”
Ánh mắt Giang Thành biến đổi vài lần, cuối cùng vẫn dứt khoát nói:
“Được!”
Tô Cẩn liếc sang Tô Nam, giọng trầm thấp:
“Không thể đặt hết hy vọng vào một người. Phải đi hai hướng song song. Tiểu Nam, dự án này em cũng tham gia đi, coi như thư giãn một chút.”
Tô Nam hơi khựng lại, ngẩng đầu đầy kinh ngạc. Tại sao lại lôi cô vào chuyện này nữa chứ?
Sắc mặt Giang Thành trở nên khó coi, ánh mắt đầy bất mãn liếc qua cô:
“Nếu hai người cùng làm, vậy thắng thua tính thế nào?”
Tô Cẩn thản nhiên đáp:
“Ai thắng, công lao thuộc về người đó. Ai thua, tự gánh hậu quả.”
Giang Thành cười nhạt, giọng mang theo ý khiêu khích:
“Ý Tô tổng là, nếu cô ấy thua thì rời khỏi Tô thị sao?”
Ánh mắt Tô Cẩn lạnh lẽo quét qua ông ta, anh còn chưa kịp mở miệng, Tô Nam đã bình tĩnh lên tiếng trước:
“Đúng vậy. Chúng ta, ai nấy tự cố gắng.”