Tần Minh càng nói càng tức, đến mức đỉnh đầu như sắp bốc khói.
Thật đúng là drama đỉnh của chóp, không khác gì phim truyền hình m.á.u chó!
Tô Nam khẽ mím môi, ánh mắt thoáng chút thương cảm nhìn anh:
“Vậy thì… có lý do chính đáng để ra tay rồi.”
Dù sao cũng chỉ là giúp một tay, đâu mất mát gì.
“Nhưng mà, tìm tôi làm bạn gái giả… có hợp không?”
Tần Minh nghiêng đầu nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng chắc nịch:
“Cô có tiền.”
Chỉ một câu đó thôi đã đủ khiến cô gái kia tức c.h.ế.t.
Tô Nam khẽ giật khóe môi, cười nửa miệng:
“Ừm, lý do thật thuyết phục đấy!”
Còn chưa kịp chuẩn bị gì thêm, Tần Minh đã kéo cô đi thẳng dọc hành lang, đến trước một phòng VIP không xa.
Cánh cửa không đóng hẳn, chỉ khép hờ, qua khe cửa hẹp có thể nghe rõ tiếng nói cười và nhạc vang lên trong phòng.
“Minh Huệ, cậu là người đầu tiên trong chúng ta kết hôn đó nha! Ngụy Thành si mê cậu đến vậy, đúng là có bản lĩnh thật đó!”
“Các cậu chắc chưa biết đâu, Minh Huệ có thai rồi đó! Nếu không cưới gấp, sợ là không mặc nổi váy cưới nữa đâu~”
Tửu Lâu Của Dạ
“Thật hả? Trời ơi, chúc mừng nha, đúng là song hỷ lâm môn luôn!”
“Nhớ đó, sau này phải nắm chặt ví tiền của chồng đấy nhé!”
Tô Nam nghe mà mí mắt giật nhẹ, quay sang nhìn Tần Minh bên cạnh, mặt anh đen lại như vừa nuốt phải ruồi.
“Giờ tính sao đây? Còn muốn vào không?”
Tần Minh khẽ cười lạnh:
“Tất nhiên là vào rồi!”
Nói xong, anh giơ tay đẩy mạnh cửa ra, nét mặt ngay lập tức đổi sang một nụ cười phớt đời, ung dung, một tay còn khẽ đặt lên vai Tô Nam, ra dáng bạn trai mẫu mực.
Hai người nhìn thân mật đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn.
Tô Nam rất phối hợp, khẽ kêu lên một tiếng ngọt ngào:
“A, bọn tôi đi nhầm phòng rồi~”
Giọng cô mềm mại, trong trẻo, không mang chút sắc bén nào, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Minh giả vờ sững người, liếc qua một vòng, rồi dừng ánh mắt trên gương mặt Hứa Minh Huệ, người đang được cả đám bạn vây quanh như nữ chính của buổi tiệc.
Ánh mắt anh khựng lại, rồi nhanh chóng biến thành một nụ cười nhàn nhạt, pha chút giễu cợt, sâu kín:
“Thật trùng hợp… hóa ra là người quen cũ.”
Từ người quen ấy, anh nói mà gần như nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Minh Huệ vốn đang cười tươi rạng rỡ, đón nhận lời chúc tụng của mọi người.
Một công tử nhà giàu như Ngụy Thành, bên cạnh thiếu gì phụ nữ, vậy mà cô ta lại là người duy nhất leo được lên chính thất, cảm giác một bước thành phượng hoàng, khiến cô ta như bay trên mây.
Nhưng giây phút trông thấy Tần Minh, nụ cười trên mặt cô ta đông cứng lại, sắc mặt trắng bệch như gặp ma.
Máu trong người cô như sôi trào, toàn thân run rẩy, hoảng hốt tột độ. Không ai trong căn phòng này, kể cả Ngụy Thành biết về quá khứ dơ bẩn của cô ta.
Trong đám người có người nhận ra Tô Nam, cũng nhận ra Tần Minh, cả hai đều nổi tiếng nhờ chương trình thực tế lần trước.
“Ơ, Tô tiểu thư, trùng hợp quá nhỉ? Anh Tần cũng quen Minh Huệ sao?”
Tần Minh mỉm cười, nụ cười sắc bén đến mức khiến người khác rợn da gà:
“Không chỉ quen, mà còn rất thân nữa.”
Mặt Hứa Minh Huệ cứng đờ, trong lòng lạnh toát như rơi xuống hầm băng.
Tô Nam nhẹ nhàng mỉm cười, liếc sang người vừa nói, dáng vẻ ăn diện sang trọng, xem ra là kiểu tiểu thư thường gặp ở các buổi tiệc.
“Phải rồi, mọi người vui vẻ thật nhỉ?”
Một cô gái khác liền tươi cười đáp lời:
“Hôm nay là tiệc chia tay độc thân của Minh Huệ và Ngụy Thành đó, mọi người tụ họp ăn mừng. Hai người đã đến rồi thì… hay là ở lại cùng vui nhé?”
Có Tô Nam tham dự, đẳng cấp buổi tiệc lập tức nâng lên mấy bậc, ai nấy đều hớn hở mong cô ở lại.
Tô Nam liếc nhìn Hứa Minh Huệ, dáng vẻ bình thường, khuôn mặt ngoan hiền, không có gì nổi bật khiến người khác nhớ lâu.
Cô khẽ mỉm cười, kéo nhẹ tay áo Tần Minh, giọng nói mềm mại mà ngọt ngào:
“Ở lại ngồi chơi một chút đi, nhộn nhịp thế này mà~”
Tần Minh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều:
“Nghe em.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt mọi người trong phòng đồng loạt thay đổi, vừa kinh ngạc, vừa tò mò.
Bầu không khí mơ hồ lập tức lan ra.
“Hai người… là đang hẹn hò sao?”