Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 353



Tô Nam khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng khoác tay Tần Minh, không nói gì thêm.

 

Im lặng chẳng phải là ngầm thừa nhận sao?

 

Huống chi, bàn tay anh đang đặt trên vai cô cũng đủ nói rõ mọi chuyện rồi.

Không có người đàn ông nào lại tùy tiện chạm vào vai phụ nữ như thế cả!

 

Bầu không khí trong phòng VIP lập tức lặng như tờ.

 

Sắc mặt Hứa Minh Huệ càng lúc càng khó coi. Cô ta bỗng chỉ thẳng tay về phía Tô Nam, giọng nói chát chúa, chứa đầy mỉa mai và cay độc:

 

“Người phụ nữ giàu có mà anh bám theo… là cô ta sao?”

 

Một câu nói độc địa vừa buông ra, cả đám phụ nữ trong phòng, vốn đang háo hức hóng hớt đều ngớ người, chưa kịp can ngăn.

 

Thực ra, từ khoảnh khắc Tần Minh bước vào và ánh mắt dừng lại trên người cô, Hứa Minh Huệ đã biết anh sẽ không dễ dàng buông tha. Ánh lửa giấu trong mắt anh, vẫn chưa từng tắt.

 

Thế nên cô ta lập tức muốn cắt đứt sạch sẽ, thậm chí còn định hạ nhục anh trước mặt mọi người để giành thế chủ động.

 

“Anh đúng là hết t.h.u.ố.c chữa rồi, Tần Minh! Sao lại tự hạ mình đến mức đó chứ?”

 

Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt hướng về Tô Nam, nhưng cô vẫn điềm tĩnh mỉm cười, dáng vẻ thản nhiên, không tức giận, không sợ hãi.

 

Cô chỉ cần làm tròn vai bạn gái tạm thời, phần còn lại, để Tần Minh tự xử lý.

 

Một người phụ nữ bên cạnh vội kéo tay Hứa Minh Huệ, thấp giọng nhắc khẽ:

 

“Minh Huệ, cậu nói cái gì vậy! Dù sao cũng là bạn của Tô tiểu thư đấy!”

 

“Đánh ch.ó cũng phải nhìn mặt chủ.” Hơn nữa, người đứng đây là Tô Nam, ai dám đắc tội?

 

Hứa Minh Huệ thoáng sững sờ, trong lòng dâng lên cơn hoảng hốt. Cô ta chỉ lo muốn chọc tức Tần Minh, suýt chút nữa đã quên mất, Tô Nam là ai.

 

Sắc mặt cô ta tái nhợt, còn đang định chữa cháy thì giọng cười lạnh của Tần Minh vang lên:

 

“Tôi không biết xấu hổ sao? Ít ra tôi còn hơn cô gấp vạn lần.”

 

Không khí trong phòng càng trở nên căng như dây đàn. Mọi người nhìn hai người đối mặt, cảm giác như sắp bùng nổ một trận chiến ân oán xưa cũ.

 

Hứa Minh Huệ mấp máy môi, da đầu tê rần. Cô ta không hiểu Tần Minh dám mang Tô Nam đến đây, chẳng lẽ không sợ cô nói ra chuyện cũ giữa hai người sao?

 

Ánh mắt cô ta lóe lên, định mở miệng, nhưng Tần Minh không cho cô cơ hội.

 

“Nghe nói cô có thai rồi? Ngày mai kết hôn sao?”

Anh mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, nhưng lại như d.a.o cứa từng nhát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chúc mừng nhé!”

 

“Có điều, trước khi kết hôn, phiền cô trả lại tiền của tôi đi. Dù sao, bạn gái tôi không thích để tiền của người yêu nằm trong tay người khác.”

 

Sắc mặt Hứa Minh Huệ lập tức chuyển trắng bệch, mọi người trong phòng đều im bặt, không ai dám chen lời nữa.

 

Không khí nặng nề, căng thẳng đến mức khiến người ta nín thở.

 

Tô Nam mỉm cười, ánh mắt khẽ lướt qua Hứa Minh Huệ, rồi cố tình hỏi bằng giọng vừa trách yêu vừa tò mò:

 

“Tiền của anh sao lại ở chỗ cô ấy thế?”

 

Tần Minh nhếch môi, chưa kịp đáp thì…

 

Tửu Lâu Của Dạ

Từ trong phòng nghỉ bên trong, một giọng đàn ông trầm lạnh vang lên:

 

“Tô Nam, cô dắt người đến đây gây chuyện sao?”

 

Người nói là Ngụy Thành. Gương mặt hắn ta hiện rõ vẻ không hài lòng, trong mắt chứa đầy sự kiềm nén tức giận.

Nếu không phải nể mặt Phó Dạ Xuyên và gia đình họ Tô, hắn ta đã sớm đuổi họ ra khỏi đây rồi!

 

Sau lưng Ngụy Thành, còn có Lục Kỳ và… Phó Dạ Xuyên.

 

Ánh mắt Tô Nam thoáng sững lại.

Không ngờ Phó Dạ Xuyên cũng ở đây.

 

Gương mặt hắn trầm tĩnh đến đáng sợ, lạnh lẽo như băng đá, ánh mắt sâu như vực thẳm mùa đông, ẩn chứa bao cảm xúc bị dồn nén, kiềm chế đến cực điểm.

 

Cô đột nhiên khựng người, chẳng lẽ từ đầu đến giờ hắn đều nghe hết rồi?

 

Tim cô khẽ run lên, nhưng chỉ trong một thoáng. Ngay sau đó, cô bình thản quay đi, nhìn về phía Ngụy Thành, giọng nhẹ mà vững:

 

“Sao lại nói là gây chuyện chứ? Chỉ là gặp bạn cũ, nói vài câu thôi mà.”

 

Dù có làm hỏng lễ đính hôn này cô cũng chẳng bận tâm, kẻ đáng chịu quả báo, chỉ có thể tự trách mình.

 

Còn về Phó Dạ Xuyên, tại sao phải sợ chứ? Không nhìn, không nói, coi như hắn không tồn tại là được.

 

Ánh mắt Ngụy Thành sắc bén quét qua Tần Minh, giọng mỉa mai:

 

“Bạn cũ sao? Tôi thấy không giống lắm.”

 

Ngay lúc đó, Hứa Minh Huệ như tìm được cứu tinh, vội chạy tới nắm lấy tay hắn ta, giọng run run, tỏ vẻ uất ức:

 

“A Thành… Tô tiểu thư và anh Tần chỉ là bạn thôi. Là em nhất thời lỡ lời, em xin lỗi…”