Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 361: Đừng Giở Trò Này Với Tôi



Phó Dạ Xuyên im lặng hồi lâu, ánh mắt hắn cay xè, trái tim như bị vô số sợi tơ mảnh quấn chặt, hít thở cũng thấy khó khăn.

 

Tô Nam đối với hắn, hoàn toàn không còn chút tôn trọng nào đáng có. Chỉ cần nghĩ tới điều đó thôi, lồng n.g.ự.c hắn lại như bị bóp nghẹt, nghẹn đến phát đau.

 

Còn Tô Nam thì đã chẳng để tâm từ lâu. Cô rất rõ, ba năm đó chẳng qua chỉ là một màn tự mình cảm động mình, cô ôm một tấm chân tình, lao vào ngõ cụt, kết cục chỉ còn lại tro tàn.

 

Mọi chuyện qua rồi thì cứ để nó tan biến theo gió.

 

“Phó Dạ Xuyên…”

 

Ánh mắt hắn u tối mà phức tạp, nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, lòng lại như có bàn tay bóp chặt.

 

Ngón tay hắn nắm chặt thành quyền, giọng nói khàn đặc, khó khăn mà thốt ra:

“Chuyện trước kia… sẽ không xảy ra nữa đâu.”

 

Hắn muốn đặt cô ở vị trí quan trọng nhất, nâng niu từng chút, không dám có lấy nửa phần sơ suất.

 

Nhưng Tô Nam chỉ khẽ cong môi, nụ cười lạnh nhạt không chút gợn sóng.

Cô không phản ứng gì, vì cô biết rõ họ đã không còn sau này nữa.

 

Trong đôi mắt trong veo của cô đã không còn hình bóng hắn

 

Tô Nam cầm ly trà lên, nhấp một ngụm nhè nhẹ.

“Vào thẳng vấn đề đi.”

 

Dù sao, mục đích cô tới đây hôm nay, không phải để nghe mấy lời thừa thãi.

 

Phó Dạ Xuyên cụp mắt, thu lại cảm xúc trong khoảnh khắc. Hắn nở một nụ cười nhạt, chậm rãi mở miệng:

 

“Lý do Giang Thành tự tin đến thế… là vì hắn có chống lưng.”

 

Hắn ngẩng đầu, nhìn cô:

“Là quản gia của Thương Khiêm.”

 

Tô Nam hơi nhíu mày, kinh ngạc:

“Quản gia?”

 

Hắn gật đầu:

“Dù chỉ là quản gia, nhưng Thương Khiêm vô cùng tin tưởng ông ta. Nhiều khi chỉ cần ông ta nói vài câu cũng đủ khiến Thương Khiêm thay đổi quyết định.”

 

“Thế chẳng khác gì…”

 

Tô Nam khựng lại giữa chừng, không nói hết. Phó Dạ Xuyên khẽ cười, tiếp lời:

 

“Quản gia này sang Trung Quốc lo công chuyện thay cho Thương Khiêm, thường xuyên gặp Giang Thành, vì mẹ của Giang Thành chính là mẹ nuôi của ông ta.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nam giật mình, ngẩng đầu kinh ngạc, hóa ra còn có mối quan hệ như vậy.

 

Chẳng trách Giang Thành dám dốc toàn bộ vốn liếng, đặt cược tất cả chỉ để con trai mình - Giang Tuyển - giành được dự án này.

 

Nếu quản gia kia thực sự có ảnh hưởng lớn đến Thương Khiêm như vậy thì cơ hội thắng của Giang Thành gần như chắc chắn.

 

Cô hít sâu một hơi, trong lòng thoáng thấy nặng nề, lần này đúng là nguy hiểm thật rồi.

 

Lúc này món ăn được dọn lên, không khí mới hơi dịu lại. Phó Dạ Xuyên dịu giọng nói:

“Ăn chút gì đi.”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Mấy món ăn tinh xảo được bày biện đẹp như tranh, nhưng Tô Nam lại chẳng thấy ngon miệng.

 

Hắn gắp cho cô vài món bằng đũa riêng, cô vội đẩy khay ra:

“Để tôi tự làm.”

 

Bàn tay hắn dừng lại giữa không trung, thoáng khựng, rồi chậm rãi đặt xuống.

“… Được.”

 

Cô tuy không có hứng, nhưng cũng ăn được kha khá vì từ sáng chưa ăn gì.

Còn hắn gần như chẳng động đũa, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

 

Hắn ngồi đó, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn nét mặt bình thản của cô, đến nỗi không nỡ chớp mắt.

 

Ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao mình lại như thế, chẳng dễ dàng gì mới moi được chút tin nội bộ, cuối cùng lại đem tất cả nói cho cô, chỉ để đổi lấy một bữa cơm cùng nhau.

 

Chỉ cần có thể khiến cô vui một chút

thì dù có hèn mọn đến đâu, cũng đáng.

 

Hắn biết rõ mình đã biến thành người như thế nào, đã không thể quay đầu thì đành chấp nhận. Một bước, rồi lại một bước… cứ thế chìm sâu.

 

Bên ngoài không biết từ khi nào, mưa lất phất rơi. Hạt mưa rơi xuống hồ cảnh quan, tung bọt nước, cá chép dưới nước cũng nhảy lên vui đùa.

 

Thấy cô ăn xong hắn đứng dậy:

“Để anh đưa em về.”

 

Tô Nam ngẩng đầu, khẽ nói:

“Phó Dạ Xuyên, anh không cần phí thời gian trên người tôi nữa.”

 

Giọng điệu cô lạnh nhạt, từ chối rất rõ ràng, trong thế giới của cô sớm đã không còn chỗ cho hắn.

 

Phó Dạ Xuyên khoác chiếc áo măng tô xám đậm, dáng người cao thẳng, giọng nói nhẹ nhàng đến mức gần như thờ ơ:

“Phí thì phí, anh tình nguyện.”

 

Sau lưng hắn còn bao nhiêu việc đang chờ xử lý, vậy mà hắn vẫn ngồi đây, kiên nhẫn cùng cô ăn một bữa, giải thích từng chi tiết.

 

Phó Dạ Xuyên nghĩ mình chắc chắn là trúng tà rồi.