Tại tập đoàn Tô Thị, Tô Nam định đến tìm Tô Cẩn bàn về chuyện của Thương Khiêm. Vừa bước vào, cô đã thấy ở khu vực tiếp khách có một người phụ nữ quen mặt.
Là Hứa Minh Huệ.
Cô ta cũng nhìn thấy Tô Nam.
Khuôn mặt Hứa Minh Huệ xám xịt, vàng vọt, còn hằn rõ dấu bàn tay. Cô ta vội vàng chạy lại, nhưng bị bảo vệ chặn lại.
“Đứng lại…”
Hứa Minh Huệ lo lắng nhìn Tô Nam:
“Tôi không làm gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi cô xem có thể cho tôi cách liên lạc với Tần Minh không. Tôi nghĩ lại rồi, tôi nên trả lại tiền cho anh ấy…”
Tô Nam bật cười khẽ, khiến sắc mặt Hứa Minh Huệ lập tức cứng đờ.
“Đưa tôi đi, tôi sẽ chuyển giúp.”
Tô Nam giơ tay, khẽ nhướng mày.
Nếu không phải vì Ngụy Thành đổi cô dâu, khiến vỏ bọc của Hứa Minh Huệ sụp đổ thì cô ta có chủ động đến trả tiền sao?
Trả tiền chỉ là cái cớ, còn muốn dụ dỗ Tần Minh, con trai độc nhất của tập đoàn SW mới là thật chứ gì?
Hứa Minh Huệ sững lại: “Tôi muốn tự mình trả cho anh ấy.”
Tô Nam tiến lên một bước, giọng lạnh lùng:
“Cô biết rõ mối quan hệ giữa tôi và anh ấy mà còn đến tìm tôi xin số của anh ta, vì cô hết đường rồi phải không?”
Lời này khiến Hứa Minh Huệ tức đến đỏ mặt, ngẩng đầu trừng cô, nhưng lại không dám động thủ, bởi cô ta biết rõ mình chẳng là gì.
“Tôi đoán trong tay cô chẳng còn nổi mấy chục vạn đâu nhỉ? Bị Ngụy Thành đá rồi, giờ lại muốn nhắm đến người tiếp theo sao?”
Tô Nam nói thẳng không chút lưu tình.
Hứa Minh Huệ giận đến run người:
“Tôi không có!”
Tô Nam nhướng mày, còn cô ta thì nghiến răng cố nhịn.
“Tôi chỉ muốn xin lỗi anh ấy thôi.”
Tô Nam lấy điện thoại ra:
“Được, tôi không xen vào mấy chuyện bẩn thỉu của cô, chờ chút.”
Ánh mắt Hứa Minh Huệ lập tức sáng lên.
Tô Nam bấm gọi cho Tần Minh. Chuông reo vài tiếng thì anh bắt máy.
“Cô Tô, có chuyện gì sao?”
Tửu Lâu Của Dạ
Hứa Minh Huệ nghe thấy giọng nói đó liền thoáng ngẩn người, nhìn Tô Nam, rồi nhanh chóng che đi ánh mắt thất vọng.
Tô Nam nói:
“Anh Tần, cô Hứa đang đợi tôi ở công ty, muốn xin cách liên lạc của anh, nói là muốn trả tiền. Tôi có thể đưa cho cô ta không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên kia im lặng mười mấy giây. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Hứa Minh Huệ, giọng nói vốn điềm đạm của anh lập tức nhuốm lạnh, đầy ghét bỏ.
Tần Minh mở miệng, giọng trầm thấp và lạnh băng:
“Cứ để cô ta đưa cho cô đi. Xem như tiền dọn rác, lau sàn công ty cô vậy.”
“Cạch!” Túi xách của Hứa Minh Huệ rơi xuống đất.
Cô ta nghẹn ngào, giọng run rẩy:
“Tần Minh, em biết trước kia em sai, là em có lỗi với anh. Anh có thể cho em một cơ hội được không? Em chỉ muốn gặp anh, nói vài lời thôi…”
Giọng của Tần Minh càng thêm lạnh lẽo, nghe ra rõ ràng ý mỉa mai và chán ghét:
“Cô nghĩ chỗ tôi là trạm thu gom rác sao? Tôi không nhặt rác.”
Hứa Minh Huệ còn định nói gì đó, nhưng Tần Minh đã cắt ngang:
“Cô Tô, tôi đang bận, để sau nói tiếp.”
Ngay sau đó, đường dây bị ngắt.
Tô Nam cất điện thoại, ánh mắt thản nhiên nhìn Hứa Minh Huệ:
“Nghe rõ rồi chứ?”
Cô không còn chút kiên nhẫn nào với người phụ nữ này nữa.
“Cô Tô, cô có thể… giúp tôi được không?”
Tô Nam liếc cô ta, giọng mang theo chút chế giễu:
“Cô lấy đâu ra cái mặt dày như vậy?”
Nói xong, cô quay người đi về phía thang máy, đồng thời dặn bảo vệ:
“Đưa cô ta ra ngoài. Không chịu đi thì báo cảnh sát.”
“Rõ!”
Tô Nam lên tầng, đến thẳng văn phòng của Tô Cẩn, đem hết những gì nghe được từ Phó Dạ Xuyên kể lại.
Tô Cẩn im lặng suốt một phút, rồi bất ngờ bật cười:
“Phó Dạ Xuyên đúng là tự tin thật.”
“Hửm?”
“Cậu ta chắc chắn rằng em sẽ thua nên mới nói cho em biết.”
Tô Nam trừng mắt nhìn anh trai mình, hóa ra nãy giờ anh chỉ đứng ngoài xem trò vui?
“Liên quan đến tài sản và danh dự của em, em nhất định phải thắng.”
Tô Cận mở ngăn kéo, lấy ra một phong thư:
“Những gì em nói, trước khi em về, anh đã biết rồi. Đây là địa chỉ mà vị quản gia kia thường lui tới mỗi khi về nước.”
Tô Nam nhận lấy, vừa nhìn thì nhíu mày:
“Công viên trò chơi?”