Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 368: Có Muốn Hôn Một Cái Không



“Em mở ra xem đi.”

 

Giọng Phó Dạ Xuyên trầm ấm, ánh mắt ôn hòa. Góc nghiêng khuôn mặt hắn giống như được họa sĩ tỉ mỉ phác họa, đường nét tinh tế, sâu hút, mang theo khí chất lạnh lùng mà cao quý.

 

Tô Nam câm lặng mở hộp ra, bên trong là chiếc vòng tay của một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, phiên bản giới hạn duy nhất trên toàn thế giới.

 

Đúng là rất đẹp, so với ảnh quảng cáo còn tinh xảo và sang trọng hơn nhiều.

 

Cô còn chưa kịp đặt hàng thì nó đã nằm trong tay Phó Dạ Xuyên rồi sao?

 

Hắn khẽ nâng tay, đốt ngón thon dài, rót cho cô một tách trà, rồi lại nhìn sang cậu nhóc bên cạnh, miễn cưỡng rót thêm một tách cho cậu.

 

Tiểu Mike hí hửng ghé sát lại, may quá, vòng tay kia còn không to bằng cổ tay cậu!

 

“Chú ơi, chú keo kiệt quá rồi! Tặng quà cho phụ nữ mà cũng tiếc tiền sao?”

 

Phó Dạ Xuyên nhướn mày: “…”

 

Mike đầy tự tin, lấy chiếc hộp nhung đỏ của mình ra:

 

“Chị gái xinh đẹp, cái này là em tặng chị.”

 

Nói rồi, cậu mở nắp hộp, bên trong là một chiếc vòng vàng to bằng ngón tay cái, sáng chói loáng.

 

Không khí chợt lặng đi vài giây.

 

Mike ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc nói:

“Phụ nữ ai mà chẳng thích vàng, càng nặng càng tốt! Chú biết không hả?”

 

Bộ dạng chê bai của cậu bé khiến Phó Dạ Xuyên khẽ co khóe môi:

“Ồ?”

 

Mi mắt Tô Nam khẽ giật.

“Cái này em mua à?”

 

Đối với cô thì món quà này chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với một đứa trẻ thì… có phải hơi quá không?

 

Mike gật đầu, cười tươi rói:

“Tất nhiên rồi! Chị gái xinh đẹp thích gì, em đều có thể mua cho chị! Em có rất, rất nhiều tiền!”

 

Ba em cũng có rất, rất nhiều tiền!

 

Tô Nam khẽ cau mày:

“Chị không thể nhận đâu, trẻ con sao lại tùy tiện tặng vàng chứ?”

 

Dù bề ngoài chẳng đẹp mấy, nhưng cầm lên vẫn thấy nặng trĩu tay.

 

Mike nhăn mặt, quay sang chỗ khác, giọng uất ức nhỏ xíu:

“Ừm, ba em nói có thể tặng mà.”

 

Thì ra là ba cậu bé đã đồng ý rồi.

 

Chẳng lẽ là để cảm ơn cô vì hôm qua đã nhặt được con trai anh ta?

 

Tô Nam thở phào, nhìn cậu bé đang chun mày, mặt mày nhăn nhó, thật sự không nỡ.

 

“Được rồi, vậy chị nhận nhé.”

 

Đôi mắt Mike sáng bừng lên, long lanh đầy chờ đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy chị có thích không?”

 

Tô Nam ngẫm vài giây:

“Ừ, thích.”

 

Mike chỉ vào chiếc vòng tay giới hạn mà Phó Dạ Xuyên tặng:

“Còn cái kia, chị có thích không?”

 

Tô Nam lại ngừng vài giây:

“Không thích.”

 

Mike cười tít mắt, hớn hở áp sát lại bên cô, đưa ngón tay nhỏ chạm vào má mình, khuôn mặt đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu:

“Vậy chị gái xinh đẹp, chị hôn em một cái nhé?”

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên đối diện lập tức lạnh lẽo như băng.

 

Thằng nhóc này, thật là quá đáng!

 

Rõ ràng mới tám, chín tuổi, mà đã dám dòm ngó phụ nữ của hắn, đúng là không biết trời cao đất dày!

Tửu Lâu Của Dạ

 

Tô Nam nhìn cậu bé, bất lực mà buồn cười, sao lại có đứa trẻ đáng yêu thế chứ?

 

Cô khẽ đỡ đầu cậu bé, hôn lên trán một cái, rồi mỉm cười xoa xoa đôi má nhỏ hồng hồng:

“Được rồi, chị phải nói chuyện công việc, em ngồi ngoan nhé?”

 

Mike ngẩn người, sau đó mừng rỡ cúi đầu, xấu hổ vò góc áo, một cậu nhóc dễ đỏ mặt thật sự.

 

Phó Dạ Xuyên dời ánh mắt, cố nén cơn bực tức trong ngực. Hắn không thể so đo với một đứa trẻ tám tuổi được.

 

Tô Nam đẩy chiếc hộp nhung xanh trở lại trước mặt hắn.

“Cái này anh cầm về đi, tôi không thể nhận.”

 

Phó Dạ Xuyên hơi sững, ánh mắt trầm xuống.

“Em không thích sao?”

 

Hắn rõ ràng vừa thấy trong mắt cô lóe lên tia ngạc nhiên khi mở hộp, sao có thể nói là không thích?

 

Ngay cả chiếc vòng vàng thô kệch kia cô cũng nhận, tại sao lại từ chối món quà của hắn, chiếc vòng tay giới hạn, độc nhất vô nhị trên thế giới, có tiền cũng không mua nổi?

 

Tô Nam mỉm cười:

“Vì là anh tặng nên tôi không cần.”

 

Câu trả lời dứt khoát đến mức khiến gương mặt hắn thoáng cứng lại, rồi lại khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày.

 

“Ba em nói, chúng ta nên giao tiếp bình thường, tặng quà là chuyện rất tự nhiên mà.”

 

Tô Nam liếc mắt nhìn hắn:

“Anh còn không nói? Không nói thì tôi đi đây.”

 

Phó Dạ Xuyên bất đắc dĩ lên tiếng:

“Vài ngày nữa, Thương Khiêm sẽ tổ chức một buổi tiệc thương vụ riêng, Giang Tuyển cũng sẽ tham dự.”

 

Tô Nam nhướng mày, Giang Tuyển đúng là có bản lĩnh, nhanh như vậy đã bắt được mối quan hệ này?

 

Có vẻ cô phải tăng tốc mới được.

 

“Anh biết tin đó bằng cách nào?”