Phó Dạ Xuyên khẽ cong môi, giọng điềm tĩnh:
“Bởi vì thiệp mời đã được gửi đến tay tôi rồi.”
Tô Nam: “…”
Tim cô khẽ run lên. Tập đoàn Tô thị và tập đoàn Phó thị cùng tham gia dự án này, thực lực tương đương, thế lực cân bằng.
Không có lý do gì lại chỉ gửi thiệp cho Phó thị mà bỏ qua Tô thị, chẳng lẽ Thương Khiêm đã có quyết định rồi sao?
Nhìn sắc mặt cô không mấy tốt, Tiểu Mike lập tức kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói:
“Chị gái xinh đẹp, nếu chị muốn đi, em có thể mời chị.”
Dù sao đây cũng là tiệc của ba cậu, cậu hoàn toàn có thể mời bạn mình tham dự mà!
Phó Dạ Xuyên nhìn cậu nhóc, vẻ mặt huênh hoang mà không biết ngượng.
Tô Nam lại không để tâm, nghĩ rằng cậu chỉ đang an ủi mình.
Cô khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Phó Dạ Xuyên:
“Vậy ra, Phó tổng đến là để khoe khoang sao?”
Phó Dạ Xuyên khẽ chau mày, giọng vẫn ôn hòa:
“Anh còn thiếu một người bạn đồng hành, em có thể…”
Tô Nam đặt tách trà xuống, dứt khoát cắt lời:
“Không cần, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Làm bạn đi cùng hắn tuy là cách dễ dàng nhất, nhưng như vậy cô sẽ rơi vào thế bị động, mà đó không phải điều cô muốn.
Tô Nam đứng dậy, Tiểu Mike lập tức nắm tay cô, giọng hào hứng:
“Chị gái xinh đẹp, em muốn đến nhà chị chơi.”
Cô bật cười, xoa đầu cậu:
“Được thôi.”
Phó Dạ Xuyên cũng đứng dậy, mắt dõi theo bóng hai người vừa đi vừa nói cười, Tiểu Mike còn tung tăng nhảy lên từng bậc thềm.
Bàn tay hắn siết chặt, vài lọn tóc rũ xuống che đi ánh mắt lạnh lẽo. Vẻ điềm tĩnh thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại sự giằng co nơi đáy mắt.
Giây phút đó, hắn thật sự có ý muốn buông tay.
Vừa ra khỏi cửa, trong tai nghe siêu nhỏ của Tiểu Mike vang lên giọng của vệ sĩ:
“Thiếu gia, nên mời cô ấy đi ăn rồi. Không được để con gái đói bụng.”
Tiểu Mike gật đầu, mỉm cười nắm tay Tô Nam:
“Chị gái xinh đẹp, trước khi về nhà, mình đi ăn được không?”
“Về rồi chị bảo người làm nấu cho em nhé?”
“Không đâu, em muốn ăn…” Cậu đảo tròn đôi mắt: “Kem!”
Tô Nam bật cười. Quả nhiên, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được rồi.”
Tâm trạng nặng nề vừa rồi tan biến, cô quyết định tạm quên hết mọi chuyện, trước tiên đi cùng cậu bé đáng yêu này ăn chút gì đó đã.
Hai người ghé vào một tiệm đồ ăn nhanh gần đó, khi nhân viên phục vụ tới ghi món, cô gái nhìn Tiểu Mike vài lần không kìm được khen ngợi:
“Đây là em trai cô sao? Dễ thương quá đi mất!”
Sắc mặt Tiểu Mike lập tức tối sầm lại, nghiêm nghị chỉnh giọng, cố tỏ ra trưởng thành:
“Tôi không phải em trai chị ấy, tôi là bạn trai của chị ấy!”
Tuy gọi cô là chị gái xinh đẹp, nhưng cậu đâu thật sự xem cô như chị gái!
Cô là người mà cậu muốn làm bạn gái cơ mà!
Tô Nam bật cười:
“Cho cậu ấy một phần ăn trẻ em và hai ly kem nhé.”
Tửu Lâu Của Dạ
Tiểu Mike bĩu môi, giọng nũng nịu mà cứng rắn:
“Em không muốn phần trẻ em, em đâu phải con nít!”
Cô nhịn không nổi cười:
“Vậy em muốn ăn gì nào, bạn trai?”
Khuôn mặt Tiểu Mike đỏ bừng trong tích tắc, hai tay nắm chặt vạt áo, vừa ngượng ngùng vừa phấn khích. Trời ơi, chị gái xinh đẹp… đang gọi cậu là bạn trai sao?!
“Phụ nữ nên được ưu tiên, chị quyết định đi ạ.”
Nghe lời bạn gái mới mau lớn được!
Tô Nam nháy mắt với cô phục vụ, ý bảo cứ gọi món như cũ.
Cô gái phục vụ lập tức hiểu ra, nhìn cậu bé với ánh mắt vừa buồn cười vừa yêu mến, đúng là nhóc con có tính cách đáng ghét mà đáng yêu điển hình.
Tô Nam chỉ ăn một ít kem, còn lại gần như đều do Tiểu Mike xử lý hết. Quả nhiên đang ở tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn không nhỏ chút nào.
Ăn xong, cô giơ tay ra hiệu với nhân viên chuẩn bị tính tiền, nhưng Tiểu Mike lập tức ngăn lại, giọng non nớt mà nghiêm túc:
“Đi ăn với bạn trai, sao có thể để con gái trả tiền được!”
Tô Nam hơi sững người, nhìn cậu kéo tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ trẻ em, trên mặt còn có logo Rolex chói mắt.
Tim cô khẽ chấn động, chiếc đồng hồ trẻ em của hãng này, giá trị chẳng thua gì một chiếc túi hàng hiệu của cô.
Cậu giơ đồng hồ về phía mã quét trên quầy, máy tính tiền lập tức phát ra giọng điện tử:
“Quý khách đã thanh toán 790 tệ.”
Tiểu Mike bình thản kéo tay áo xuống, vẻ mặt đắc ý.
Có vẻ như người đó đã đến nhà cô hôm qua… quả nhiên không hề tầm thường.
Tô Nam nhướng mày, khẽ hỏi:
“Ba em là ai vậy?”