Tô Nam quay đầu, liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
“Anh quản được chắc?”
Phó Dạ Xuyên khựng lại, hơi thở nghẹn một chút rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Hắn sớm đã quen với thái độ này của cô.
Một lát sau, hắn lại cất giọng:
“Anh chỉ hỏi thôi, em không muốn nói thì thôi vậy.”
Giọng điệu kia, nghe kiểu gì cũng có chút… uất ức.
Ba người ngồi cạnh đó suýt nữa đ.á.n.h rơi cả ly trên tay:
“…”
Tim Tô Nam khẽ run lên, môi mím chặt, đồ khốn Phó Dạ Xuyên, chẳng bao giờ chịu nói chuyện cho đàng hoàng được sao!
Lúc này, Tiểu Mike bước lên, đứng chắn trước mặt Tô Nam, đôi mắt xanh biếc như mặt hồ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn.
“Chú, chú tránh xa cô ấy ra.”
Phó Dạ Xuyên khẽ nhướng mày. Hắn thật không ngờ cậu bé giúp Tô Nam chuyển đồ lúc nãy lại là con trai của Thương Khiêm, nhưng mà điều đó có quan trọng gì đâu, dù là ai đi nữa, hắn vẫn ghét nó.
“Chú, chú có phải thích chị đẹp không?”
Tiểu Mike khoanh tay trước ngực, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, ánh mắt đề phòng. Rõ ràng là khi chú này nhìn chị đẹp, ánh mắt chẳng có ý tốt gì cả!
Phó Dạ Xuyên cong môi, cúi đầu liếc nhìn cậu bé, ánh mắt lại dừng trên người Tô Nam, sâu thẳm không đáy.
“Phải.”
Hắn nhẹ nhàng thốt ra chữ ấy.
Ngay giây sau, Tô Nam đảo mắt một vòng trắng dã, suýt lật đến sau gáy. Phó Dạ Xuyên bật cười, thật đáng yêu!
Tiểu Mike thì hừ lạnh, ra vẻ người lớn:
“Chú già rồi, không xứng với chị đẹp đâu. Chú nên bỏ cuộc đi!”
Phó Dạ Xuyên: “…”
Hắn… già rồi sao?
Là ai dám nói người đàn ông đang hô mưa gọi gió trên thương trường, trẻ tuổi mà đã lọt top 10 Forbes à già?
Ha!
Sắc mặt hắn thoáng u ám, ánh mắt lạnh lùng quét qua cậu bé, vừa định dạy cho tên nhóc không biết trời cao đất dày này một bài học, thì Tiểu Mike đã kéo tay áo Tô Nam:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chị Tô Nam, ba em đang vẫy gọi bên kia, chúng ta qua chào đi!”
Cậu bé nói với vẻ phấn khích, muốn kéo chị đẹp tránh xa ông chú già kia càng sớm càng tốt.
Tô Nam quay đầu nhìn theo, quả nhiên thấy Thương Khiêm đang khẽ gật đầu với cô, ý bảo qua đó một lát. Tiểu Mike lập tức kéo cô đi.
Đối diện Thương Khiêm là người quản gia khi nãy chặn cô ở cửa, cùng cha con Giang Thành.
Thấy Tô Nam đến gần, sắc mặt người quản gia có chút phức tạp, còn cha con họ Giang thì lại có vẻ phấn khích, ánh mắt lóe lên niềm đắc ý.
“Cô Tô, cô quen hai người này sao?” Thương Khiêm chỉ tay về phía cha con họ Giang.
Tô Nam cười nhạt, giơ ly rượu trong tay lên:
“Tất nhiên rồi. Giám đốc Giang là cổ đông của tập đoàn Tô Thị chúng tôi, còn đây là con trai ông ấy, Giang Tuyển.”
Người quản gia vội chen vào:
“Thân phận của hai người này không sai đâu, cô Tô cũng đã xác nhận rồi. Thương tổng, các điều kiện hợp tác của Tô thị đều rất tốt, ngài có thể cân nhắc.”
Nghe xong, gương mặt Thương Khiêm không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại tối hẳn xuống, sâu và lạnh.
Tô Nam khẽ nhướng mày, im lặng không nói gì.
Giang Thành lên tiếng:
“Thương tổng, chúng tôi thật lòng mong muốn hợp tác. Chỉ cần ngài đồng ý ký hợp đồng, mọi điều kiện đều có thể thương lượng.”
Cả người Thương Khiêm toát ra khí thế lạnh lẽo, không cần giận mà vẫn khiến người khác run sợ. Hắn dừng lại giây lát, giọng nói trầm xuống, đầy uy lực:
“Quản gia, ông và họ là quan hệ gì?”
Người quản gia thoáng sững người, còn Giang Thành vội vàng đáp:
“Chúng tôi tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng là anh em thân thiết. Lần này nhờ ông ấy giới thiệu, chúng tôi mới có cơ hội được gặp Thương tổng.”
Thương Khiêm im lặng vài giây, rồi ánh mắt lạnh như băng quét qua mặt quản gia:
“Quy tắc của tôi, ông rõ mà. Dẫn người này đi.”
Sắc mặt quản gia hơi đổi, chần chừ nói:
“Thương tổng, thật ra ngài có thể cân nhắc tập đoàn Tô thị…”
Thương Khiêm cắt ngang, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh thấu xương:
“Tôi sẽ cân nhắc, nhưng không cần thông qua hai tên tép riu này. Cũng không cần ông… dạy tôi làm việc.”
Tửu Lâu Của Dạ
Ánh mắt hắn thản nhiên, nhưng lạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.