Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 376: Ném Ra Ngoài



 

Không khí bỗng chốc đông cứng lại, tiếng trò chuyện náo nhiệt ở xa xa dường như bị cách biệt bởi một bức tường vô hình, không thể lọt vào nơi này chút nào.

 

Sự chán ghét trong mắt Thương Khiêm hoàn toàn không che giấu. Dù là quản gia đã theo hắn hơn mười năm, chỉ cần phạm vào quy tắc của hắn, cũng phải trả giá.

 

Lời hắn nói đã rất rõ ràng, bất kể hợp tác với ai, loại người như Giang Thành căn bản không đủ tư cách bước chân vào bàn này.

 

Sắc mặt Giang Thành biến đổi liên tục, hoang mang cầu cứu nhìn về phía quản gia:

“Anh…”

 

Quản gia nhíu mày, vẫn muốn cố gắng mở lời xin cho Giang Thành một cơ hội, sao có thể để người phụ nữ đột nhiên xuất hiện như Tô Nam chiếm hết lợi thế được?

 

“Thương tổng… Ngài có thể suy nghĩ lại một chút không?”

 

“Quản gia, ba tôi nói rất rõ rồi mà. Ông lẩm cẩm rồi sao?”

Tiểu Mike nghiêm túc xen vào, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, giọng điệu non nớt mà cực kỳ chắc nịch:

“Ba tôi sẽ không làm bạn với người mà ba tôi ghét đâu. Ba tôi thích chị xinh đẹp của tôi cơ.”

 

Cậu nhóc mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ngũ quan tinh xảo đều co lại với nhau, vẻ bất mãn hiện rõ rành rành.

 

Cái ông quản gia này, thật là đáng ghét như mọi khi! Thường ngày đã hay can thiệp vào cuộc sống và bài vở của cậu, đuổi hết những giáo viên và bạn bè mà cậu thích, lại còn ra vẻ đạo mạo giảng giải lý lẽ. Giờ lại đi cùng cái người khó ưa kia bắt nạt chị xinh đẹp?

 

Cậu nhớ rõ ràng, lần trước ở cổng tập đoàn Tô thị, chính họ đã nói năng hỗn láo với chị ấy, làm sao mà quên được!

 

Nghĩ tới đó, cậu quay người kéo tay áo Thương Khiêm, vừa kéo vừa giận dữ mách lẻo:

“Bác quản gia thật đáng ghét! Lúc nãy ở ngoài cửa còn bắt nạt chị xinh đẹp, nói chị ấy là ch.ó mèo, không cho chị ấy vào. Mất lịch sự lắm luôn!”

 

Sắc mặt Thương Khiêm lập tức tối sầm, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng lướt về phía quản gia.

 

Tư cách và lễ độ luôn là tiêu chuẩn đầu tiên khi hắn đ.á.n.h giá người của mình.

 

Quản gia toàn thân run lên, cố gượng cười giải thích:

“Không… Không có, thiếu gia à, cậu đừng nói bừa…”

 

“Bổn thiếu gia mà cần đi vu khống ông chắc?”

 

Tiểu Mike hừ mạnh một tiếng, hai má phồng lên, giận đến mức trông như một con cá nhỏ đang thổi bong bóng.

 

Quản gia cảm nhận rõ ràng luồng sát khí lạnh lẽo từ người Thương Khiêm tỏa ra, đến mức không dám nhìn thẳng. Một cơn sợ hãi tràn ngập toàn thân, khiến ông ta hối hận đến ruột gan rối bời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đáng lẽ không nên đồng ý đưa Giang Thành đến đây!

 

Ông ta từng nghĩ mình đi theo Thương Khiêm hơn mười năm, có chút tín nhiệm, lời mình nói hẳn vẫn có trọng lượng, nhưng lúc này, ông ta mới nhận ra toàn thân lạnh toát, từng khớp xương run lên.

 

Ông đã quên mất rằng, mình chỉ là người làm.

 

Trong mắt người ngoài, được làm quản gia cho nhà họ Thương là điều đáng tự hào biết bao, nhưng trong mắt Thương Khiêm, ông ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ dưới quyền mà thôi.

 

Giọng ông ta run rẩy, cố biện hộ:

“Thương tổng, tôi… tôi không cố ý đâu. Tôi chỉ là thấy lễ phục của cô Tô là của phu nhân… nên… tôi luống cuống quá mới…”

 

Ánh mắt Thương Khiêm đột nhiên sắc bén như lưỡi dao, lạnh lẽo xuyên thấu người đối diện.

 

Một từ mà ông ta vừa nói đã chạm đúng vào điều cấm kỵ của hắn.

 

Trong khoảnh khắc, ngay cả Tiểu Mike cũng im bặt. Đôi mắt xanh trong veo khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào ba mình.

 

Chỉ thấy Thương Khiêm giơ tay ra hiệu, ngay lập tức, hai vệ sĩ ẩn trong bóng tối bước lên.

 

Giọng hắn lạnh như băng:

“Ném bọn chúng ra ngoài.”

 

Hắn nhìn thẳng vào quản gia, gương mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, trong mắt không còn chút cảm xúc nào.

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Từ hôm nay, ông và nhà họ Thương không còn bất kỳ quan hệ gì. Đã phá vỡ quy tắc của tôi, thì trước khi tôi ra tay, tốt nhất là biến càng xa càng tốt.”

 

Sắc mặt quản gia trắng bệch, còn chưa kịp nói gì thì hai vệ sĩ đã một người bịt miệng, một người kéo mạnh, lôi thẳng ra ngoài.

 

Giang Thành và Giang Tuyển cũng lần lượt bị đuổi đi không thương tiếc.

 

Cả căn phòng lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Vài giây sau, Thương Khiêm mới khẽ thở ra, sắc mặt dần hòa hoãn lại. Hắn quay người, nhìn về phía Tô Nam, môi khẽ cong lên nụ cười nhạt:

“Thật ngại quá, Tô tiểu thư, để cô phải chứng kiến cảnh này.”

 

Tô Nam chỉ mỉm cười, dịu dàng đáp:

“Không sao, tôi hiểu mà. Chỉ là… bộ váy này, liệu có phải…”