Nghe cuộc trò chuyện vừa rồi, hình như bộ váy này có liên quan gì đó đến mẹ của Tiểu Mike?
Tô Nam liếc nhìn cậu bé một cái.
Tiểu Mike chớp đôi mắt to long lanh của mình rồi vội vàng lắc đầu.
“Không phải!”
Ánh mắt của Thương Khiêm khẽ dừng lại một thoáng, sau đó giọng nói cũng trở nên dịu hơn:
“Đúng vậy, không phải. Chỉ là cùng một người thiết kế, nên kiểu dáng và màu sắc có vài phần giống nhau mà thôi. Mời cô.”
Tô Nam không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đi theo hắn quay trở lại bàn.
Tiểu Mike thì được người đưa ra ngoài ăn tối.
Phó Dạ Xuyên vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi họ. Người xung quanh đến bắt chuyện, hắn chỉ đáp qua loa, hờ hững đến mức khiến không ai dám làm phiền thêm.
Thương Khiêm ngồi ở vị trí chủ tọa, khí thế uy nghiêm, trầm tĩnh mà khó dò. Hắn và Phó Dạ Xuyên, người ngồi ở bên phải ở một vài phương diện, lại có vài phần tương tự nhau, vừa mạnh mẽ, vừa lạnh lùng và nguy hiểm.
Ba người bên cạnh nhìn tình hình cũng vội vàng kéo ghế ngồi xuống.
Bữa tiệc tối nay, tuy gọi là tiệc riêng, nhưng thực chất chẳng khác gì một cuộc họp kín của giới thượng lưu.
Tầng lớp quyền lực, lợi ích ràng buộc, ai cũng muốn có cơ hội hợp tác với Thương Khiêm, nhưng tất cả đều hiểu rõ so với Phó thị, họ không đủ sức cạnh tranh. Mà bây giờ Tô Nam vừa xuất hiện, thì càng chẳng còn chút hy vọng nào.
Cô ngồi xuống bên trái Phó Dạ Xuyên, bầu không khí quanh bàn lập tức căng như dây đàn.
Thương Khiêm khẽ dừng một chút, giọng nói trầm ổn vang lên, ôn hòa đến mức như thể chưa từng xảy ra chuyện khó chịu nào trước đó:
“Hôm nay mời mọi người đến đây, thứ nhất là muốn ra mắt, làm quen. Các vị đều là những người có vị thế trong thương giới, Thương Khiêm tôi sắp mở rộng lĩnh vực kinh doanh trong nước, chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của các vị. Thứ hai…” Hắn dừng lại, ánh mắt quét một vòng: “Cũng là vì có một dự án, tôi muốn tìm đối tác hợp tác cùng.”
Câu nói thẳng thắn, rõ ràng, ai nấy đều hiểu, họ đến đây cũng chính là vì dự án đó.
Ánh mắt Thương Khiêm chậm rãi lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại nơi Tô Nam.
“Chỉ là tôi chưa rõ, không biết Tô tiểu thư có hứng thú với dự án này hay không?”
Tô Nam hơi khựng lại, nhưng nét mặt vẫn bình thản, dáng ngồi tao nhã, tự tin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tập đoàn Tô thị của tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho dự án này.”
Thương Khiêm khẽ gật đầu, giọng nói vẫn khiêm nhường, hòa nhã:
“Trước đó tôi không biết, nhưng giờ đã biết rồi thì… làm sao có thể phụ lòng chuẩn bị của cô được.”
Một câu nói rơi xuống, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Tô Nam cũng hơi sững sờ.
Ý của hắn ta… là dự án này trực tiếp giao cho cô sao?
Quá dễ dàng, không thể tin nổi!
Phó Dạ Xuyên khẽ nheo mắt, ánh nhìn sâu thẳm, bờ môi mím chặt, toàn thân tỏa ra khí áp lạnh đến mức khiến không khí cũng đặc lại.
Tửu Lâu Của Dạ
Một vị tổng giám đốc lớn tuổi bên cạnh không nhịn được cất tiếng:
“Thương tổng, dự án này chưa qua hội đồng đ.á.n.h giá, cũng chưa trải qua kiểm nghiệm cụ thể… Ngài đã vội quyết định chọn Tô thị như vậy sao?”
Ánh mắt ông ta nhìn Tô Nam có phần phức tạp, vừa nghi ngờ, vừa khó hiểu.
Dù sao Tô thị đúng là tập đoàn có thực lực, sánh ngang Phó thị, nhưng thông thường, trước khi dự án được phê duyệt chính thức, không ai lại định sẵn đối tác như thế này.
Họ đến dự tiệc vốn chỉ muốn thăm dò thái độ của Thương Khiêm, chứ không ngờ hắn lại tuyên bố chắc nịch đến vậy.
Bởi điều đó đồng nghĩa rằng, khi tin này lan ra ngoài, mọi nguồn lực, tài nguyên, cơ hội đều sẽ nghiêng về phía Tô thị.
Thương Khiêm mỉm cười, giọng nói ôn hòa mà lạnh lẽo, từng chữ rõ ràng, kiên định đến mức không ai dám chất vấn:
“Đúng vậy. Trong mắt tôi, chỉ cần Tô tiểu thư muốn, bất kể lúc nào, cô ấy đều là lựa chọn đầu tiên. Cô ấy luôn có quyền được ưu tiên tuyệt đối.”
Một câu nói như ném thẳng một quả b.o.m giữa bữa tiệc. Tiếng cười nói xung quanh lập tức biến mất, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Tất cả ánh mắt đều lén nhìn về phía Phó Dạ Xuyên, người đang tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo đến mức không còn chút biểu cảm nào, ánh mắt sắc bén như dao, dừng lại trên người Thương Khiêm, hàn khí tỏa ra như gió đông thổi qua, lạnh thấu tận xương.