Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 378: Tôi Chọn Cô



 

Khoảnh khắc đó, Phó Dạ Xuyên hoảng loạn thật rồi.

 

Rõ ràng trước đây họ chưa từng quen biết, tại sao Thương Khiêm lại đối xử với Tô Nam khác biệt đến vậy? Hơn nữa, còn có thể dễ dàng trao đi một dự án khổng lồ như thế, nhẹ như không?

 

Hắn không phải vì tiếc cái dự án đó, dù sao thì tập đoàn Phó thị trải rộng khắp các lĩnh vực, dự án này có lớn thế nào đi nữa, với hắn cũng chỉ là muối bỏ bể, nhưng hắn thà không có dự án này, cũng không muốn nghe thấy Thương Khiêm nói những lời khiến người ta phải nghi ngờ rằng hắn có ý khác với Tô Nam.

 

Tô Nam cũng ngẩn người một thoáng, cảm giác như đang nằm mơ, nhưng điều khiến cô bối rối hơn là Thương Khiêm hoàn toàn không có vẻ đang nói đùa.

 

Vì sao chứ? Trong đầu cô bật lên hàng vạn dấu hỏi, nhưng vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh, tao nhã, không hề để lộ chút d.a.o động nào.

 

Chẳng lẽ… là vì Tiểu Mike?

 

Buổi tiệc kết thúc sau vài lời kết ngắn gọn của Thương Khiêm, mọi người lần lượt đứng dậy rời đi. Cả bữa tiệc riêng tư này, kết thúc đơn giản mà chấn động đến lạ thường. Giờ chỉ còn lại cô và Phó Dạ Xuyên.

 

Tô Nam muốn làm rõ chuyện này, mà Phó Dạ Xuyên cũng không có ý rời đi trước, rõ ràng hắn muốn nghe đến cùng.

 

Thương Khiêm nhìn hai người, khẽ cười:

“Được thôi, chắc cô Tô có rất nhiều thắc mắc. Dự án này, tôi nói là làm, sau này sẽ có người của tôi trực tiếp liên hệ với tập đoàn Tô thị.”

 

Tô Nam hỏi thẳng, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén:

“Nhưng tôi không hiểu, tại sao lại chọn Tô thị?”

 

Trước đó, những người cô cử đi tiếp xúc với hắn ta đều bị đuổi về không thương tiếc, sao giờ lại đột nhiên đồng ý?

 

Thương Khiêm trầm ngâm một lúc, rồi đáp:

“Không phải tôi chọn Tô thị, mà là tôi chọn cô.”

 

Lời vừa dứt, ánh mắt hắn ta nhìn cô đầy dịu dàng và ngưỡng mộ, không hề pha chút vụ lợi hay toan tính, chỉ là một sự chân thành thuần túy.

 

Tô Nam sững lại, ngạc nhiên:

“Là vì tôi… đã cứu Tiểu Mike ở công viên trò chơi?”

 

Ngoài lý do đó, cô thật sự không thể nghĩ ra gì khác.

 

Thương Khiêm mỉm cười:

“Tất nhiên là không phải.”

 

Thằng nhóc lanh lợi đó sao có thể để mình rơi vào nguy hiểm được chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phó Dạ Xuyên nhìn Thương Khiêm, ánh mắt hắn tối sầm, chứa đầy cảm xúc bị kìm nén, chỉ còn lại lạnh lẽo thấu xương. Giọng hắn trầm khàn:

“Tôi cũng muốn biết, tại sao Thương tổng lại có thể đặc biệt để mắt đến Tô Nam như vậy?”

 

Thương Khiêm khẽ liếc hắn, ánh nhìn mang theo chút phức tạp:

“Tôi cứ nghĩ, Phó tổng sẽ hiểu.”

 

Phó Dạ Xuyên nhíu mày:

“Hiểu cái gì?”

 

“Vốn dĩ, dự án này định dành cho Phó thị, nhưng khi Tô tiểu thư xuất hiện, tôi phát hiện, cô ấy mới là người thích hợp hơn.”

 

Nói rồi, Thương Khiêm đứng dậy, gọi bảo vệ lại dặn mấy câu, người kia liền nhanh chóng rời đi. Hắn ta cười nhạt:

“Xin hãy đợi một lát.”

 

Chẳng bao lâu sau, bảo vệ quay lại, trên tay cầm một cuốn album ảnh, hai tay kính cẩn dâng cho Thương Khiêm.

 

Cả Tô Nam và Phó Dạ Xuyên đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

 

Thương Khiêm thong thả mở album, rút ra hai tấm ảnh, rồi lần lượt đưa cho Tô Nam và Phó Dạ Xuyên.

 

Khoảnh khắc Tô Nam nhận tấm ảnh, toàn thân cô khẽ run lên, bàn tay cứng đờ lại.

 

Đó là một khung cảnh chỉ xuất hiện trong những cơn ác mộng. Ba năm trước, trên con phố ở Châu Âu, trong một vụ bạo loạn khủng khiếp đầy tiếng la hét và khói lửa, cô đã vô tình bị cuốn vào.

 

Mọi người hoảng loạn chạy trốn, tiếng kêu cứu vang khắp nơi, đạn bay vụt qua bên tai và không ai biết được, giữa đám đông ấy, ai là kẻ sẽ ném ra quả b.o.m kế tiếp.

 

Cô chỉ muốn chạy đến nơi an toàn, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy một cậu bé tóc vàng, chỉ tầm bốn, năm tuổi, đang đứng trơ trọi giữa đường.

 

Cô lao về phía cậu bé và ngay lúc ấy, một tiếng nổ dữ dội vang lên ngay bên cạnh, chấn động như muốn xé toang cả thế giới.

 

Cô từng nghĩ, mọi thứ đã kết thúc rồi, nhưng trong khoảnh khắc đó, một vòng tay rắn chắc, một lồng n.g.ự.c mạnh mẽ, bất ngờ ôm lấy cô, che chắn toàn bộ vụ nổ.

 

Cô bình an vô sự, còn người ấy, m.á.u me đầm đìa rời đi.

 

Cô đã nhìn rõ gương mặt đó. Chỉ một lần duy nhất, nhưng cả đời này… cô không thể nào quên được.

 

Tửu Lâu Của Dạ