Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 385: Bé Cưng Phó Dạ Xuyên



 

Tô Nam và Tần Du vốn không chịu nổi cảnh những con cá voi khổng lồ bơi qua bơi lại, liền tìm một chỗ yên tĩnh ngồi uống cà phê.

 

Khu trưng bày này quả thật khá tĩnh lặng, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh dè dặt, sợ cà phê không vừa ý hai tiểu thư nhà giàu.

 

Ánh mắt Tô Nam đảo một vòng. “Ở đây không có cá sao?”

 

Thật là tuyệt quá!

 

Nhân viên phục vụ khựng lại, rồi mỉm cười nói: “Vâng, Tô tiểu thư, đây là khu trưng bày tôm tít, vì không phải loài quý hiếm nên khách tham quan ít hơn. Cô có muốn xem thử không?”

 

Tôm tít?

 

Nhìn ánh mắt mong đợi của nhân viên, Tô Nam gật đầu. So với xem, cô có vẻ muốn ăn hơn.

 

Nhân viên tắt hệ thống chiếu sáng, trần nhà, sàn và tường đều phát ra ánh lam mờ nhạt, trong suốt như đại dương sâu thẳm. Khi nhìn kỹ mới thấy trong đó có vô số con tôm tít đang bơi lội.

 

Khác hẳn với những con tôm tít trên bàn ăn, chúng bơi lượn uyển chuyển, dáng vẻ sinh động dễ thương. Mỗi loại có hình dáng và màu sắc khác nhau, có con đen trắng thanh nhã, có con xanh lục trong suốt pha chút đỏ tươi, phần đuôi rực rỡ, hoa văn tinh tế.

 

Trong biển sâu mênh mông, chúng nô đùa nơi đáy cát, thân hình từng đốt linh hoạt.

 

Khi đèn vừa tắt, Tô Nam và Tần Du như chìm vào lòng đại dương tối thẳm, không nhìn thấu tận cùng trước mắt.

 

Trên đầu, dưới chân và xung quanh, tất cả đều là khung cảnh biển khơi.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Lối đi vừa nãy biến thành đường hầm dưới biển.

 

Khung cảnh ba chiều ấy khiến người ta choáng ngợp.

 

Ngay cả trên trần cũng có rong biển, san hô, tiếng nước chảy khẽ khàng, mang theo hơi thở bí ẩn của đại dương.

 

Nhờ công nghệ hỗ trợ, mọi thứ hiện lên rõ ràng, chân thực như thể họ đang ở dưới đáy biển vô tận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Du không kìm được tiếng trầm trồ. “Triển lãm tôm tít sao?”

 

Nhân viên lập tức bắt đầu phần giới thiệu chuyên nghiệp. “Tôm tít thuộc họ tôm bọ ngựa, có nguồn gốc từ kỷ Jura trong thời Trung sinh.”

 

Tô Nam kinh ngạc nhìn, buột miệng hỏi: “Nhiều loại như vậy, đều ăn được chứ?”

 

Nhân viên nhìn hai tiểu thư với ánh mắt mong chờ, khóe miệng khẽ giật, cố gắng nở nụ cười. “Loại tươi thì… có thể ạ.”

 

Nếu là khách khác có lẽ đã bị mời ra ngoài rồi, nhưng là hai người này… thôi, nhịn vậy. Tội nghiệp cho đám tôm tít này.

 

Hai người nhìn nhau bật cười, trong lòng đều hiểu, bữa trưa hôm nay đã có mục tiêu.

 

“Đúng rồi, ở đây có chương trình đặt tên thú cưng. Cô có thể chọn một con mình thích, đặt tên cho nó, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc, cô có thể đến thăm bất cứ lúc nào.”

 

Thú vị thật!

 

Tô Nam cười, chỉ vào một con tôm tít màu sắc rực rỡ, dáng thẳng tắp, vừa kiêu kỳ vừa đáng yêu. “Tôi muốn con bé này.”

 

“Được ạ, Tô tiểu thư, con này là giống quý hiếm, được mua lại với giá cao từ rãnh Mariana. Cô muốn đặt tên là gì?”

 

Tô Nam không hề do dự: “Bé cưng Phó Dạ Xuyên.”

 

Nhân viên phục vụ run tay, suýt đ.á.n.h rơi chiếc điều khiển đắt tiền.

 

Tần Du không nhịn được cười ha hả, vỗ vai cô.

“Còn gọi là bé cưng nữa hả? Cậu định ăn thịt anh ta, uống m.á.u anh ta sao? Tên hay đấy chứ!”

 

Ở cửa đường hầm, một bóng người cao lớn, dáng vẻ lạnh nhạt mà thanh nhã, đứng im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào trong.

 

Tiếng nói bên trong truyền ra rõ ràng, ngoài tiếng cười đáng ghét của Tần Du, câu bé cưng Phó Dạ Xuyên lọt vào tai khiến hắn trầm mặt.

 

Hắn sao lại biến thành… một con tôm tít?

 

Tần Du đang ngửa đầu cười, khóe mắt vô tình liếc thấy bóng người ấy, tiếng cười lập tức nghẹn lại trong cổ.