Phó Dạ Xuyên đã ung dung bước vào, ánh mắt bình thản nhìn bóng lưng của Tô Nam.
Nhân viên phục vụ vội vàng lùi sang một bên, đây là lần đầu tiên sếp lớn của họ đích thân đến kiểm tra cơ sở.
Tô Nam hoàn toàn không biết có người phía sau, cô mím môi, hỏi:
“Hấp hay cay tê?”
Tần Du còn chưa kịp trả lời, giọng nói trầm thấp dịu dàng của Phó Dạ Xuyên đã vang lên từ sau lưng cô:
Tửu Lâu Của Dạ
“Muốn ăn tôi đến thế sao?”
Tô Nam lập tức khựng người.
Cô quay phắt lại, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, rồi nhanh chóng hiện lên chút bực bội.
“Lại là anh?”
“Gặp anh vui đến vậy sao?” Phó Dạ Xuyên mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng như trêu chọc.
“Anh thấy tôi vui chỗ nào?”
Mù rồi chắc?
Phó Dạ Xuyên nhìn sang con tôm tít cô vừa chọn, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Vừa rồi em gọi tôi là bé cưng đấy.”
Dù chỉ là với con tôm tít kia, nhưng nó lại mang tên của hắn, chẳng khác nào cô vừa gọi hắn như vậy.
Ha!
Tô Nam bật cười khẽ, giọng lạnh nhạt:
“Tôi gọi là tôm tít!”
Phó Dạ Xuyên không tranh cãi, dù sao cô cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Lúc này, Tiểu Mike đã tự mình đi khắp thủy cung, mắt sáng long lanh vì thích thú.
Thằng bé hào hứng chạy đến tìm chị gái xinh đẹp, nhưng vừa thấy ông chú quái vật đáng ghét kia liền cau mày.
Nó bước lại, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chán ghét:
“Sao chú cũng ở đây?”
Phó Dạ Xuyên không buồn đáp, lười để ý đến thằng nhóc phiền toái này.
Tiểu Mike nắm lấy tay Tô Nam, giọng nũng nịu, đôi mắt xanh biếc long lanh hồn nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chị đẹp ơi, em muốn mua con cá voi xanh dài ba mươi mét ở khu bên cạnh đem về Ý, chị thấy có được không?”
Tô Nam nhíu mày, dài như vậy, máy bay hay tàu thủy đều không thể chở nổi, chẳng lẽ phải để nó tự bơi về?
Cô còn chưa kịp đáp thì Phó Dạ Xuyên đã khẽ cười lạnh:
“Không được.”
Ngoài Tô Nam ra, hắn đối với ai cũng là bộ dạng lạnh nhạt, cao ngạo, không buồn nể mặt ai.
Tiểu Mike không phục, khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ hệt củ sen tròn trịa, ánh mắt đầy thách thức.
“Chú dựa vào cái gì mà nói không được?”
Không có gì mà ba nó không mua nổi.
Phó Dạ Xuyên liếc nhìn thằng bé một cái, khóe môi khẽ nhếch.
“Dựa vào việc nơi này là địa bàn của chú.”
Biểu cảm trên khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Mike biến hóa liên tục, giận dữ, bực tức, rồi bối rối, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, kéo tay Tô Nam.
“Chị đẹp, chúng ta đi thôi!”
“Gọi một tiếng anh đi, chú sẽ suy nghĩ lại.”
Giọng Phó Dạ Xuyên vang lên từ phía sau, mang theo chút ý cười trêu đùa.
Tần Du ở bên cạnh nổi hết da gà.
Tiểu Mike sững người, miệng há ra rồi ngậm lại, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, vẻ mặt cực kỳ giằng co, đây có lẽ là quyết định khó khăn nhất trong đời cậu.
Ngay cả Tô Nam cũng không nỡ nhìn, thật sự thấy tội nghiệp cho thằng bé.
Càng chần chừ, sắc mặt Phó Dạ Xuyên càng sa sầm.
Cuối cùng Tiểu Mike siết chặt nắm tay, c.ắ.n răng, cả người căng cứng.
Nó ngẩng đầu nhìn Phó Dạ Xuyên, trong đôi mắt xanh ánh lên sự kiên định với thế giới phức tạp này:
“Tôi, tuyệt, đối, không!”
Nó thà từ bỏ con cá voi xanh yêu thích nhất cũng quyết không nói dối. Ba cậu từng dạy, trẻ con tuyệt đối không được nói dối.
Tô Nam và Tần Du bật cười thành tiếng, một đứa trẻ mà cứng cỏi như thế, thật đáng yêu. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Tần Du khẽ thay đổi. May mà cô không bắt chước Phó Dạ Xuyên, dụ Tiểu Mike gọi mình là chị, nếu không, chắc giờ cũng mất hết mặt mũi như hắn rồi.
Nghĩ vậy, cô liền không còn tâm trạng cười nữa.