Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 387: Cô Sợ Chết Khiếp Rồi



 

Tô Nam và Tần Du dắt theo Tiểu Mike, một trước một sau rời khỏi thủy cung.

 

Phó Dạ Xuyên đi theo phía sau, cất giọng nhàn nhạt:

“Muốn ăn cơm không, bé tôm tít?”

 

Ba người, Tô Nam, Tần Du và Tiểu Mike đồng loạt quay đầu, đồng thanh đáp:

“Không muốn!”

 

Phó Dạ Xuyên khẽ bật cười.

 

Tô Nam vội đi nhanh về phía trước để lấy xe, sợ rằng người phía sau lại dính như keo, không chịu buông.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Không ai để ý rằng cách đó chừng mấy chục mét, một chiếc xe hơi cũ kỹ đang lặng lẽ đỗ bên đường, dường như đang chờ một cơ hội.

 

Ngay khi Tô Nam vừa xuất hiện, chiếc xe rầm một tiếng, động cơ rú lên dữ dội, lao thẳng về phía cô như điên!

 

Phía sau, Tần Du hoảng hốt hét to:

“Tô Nam!”

 

Chỉ trong chớp mắt, một bóng đen lao ra, dùng sức đẩy mạnh cô sang một bên!

 

Ầm!

 

Tiếng va chạm vang lên chói tai, rồi một thân người bị hất văng xuống đất.

 

Chiếc xe sau đó đ.â.m sầm vào gốc cây bên đường, phần đầu xe nát bét, khói trắng cuồn cuộn bốc lên.

 

Không gian xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng, sau đó là tiếng khóc thét run rẩy của Tiểu Mike vang lên:

“Chị đẹp ơi… chú xấu xa…”

 

Tô Nam bị đẩy sang bãi cỏ bên kia đường, cánh tay đau rát, tim đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô chỉ cảm nhận được sức đẩy mạnh mẽ đó, rồi tiếng va chạm rợn người vang lên.

 

Khi quay đầu lại, mặt cô tái nhợt như tờ giấy.

 

Giữa đường, người đàn ông cao lớn, lạnh lùng ấy, người mà vài phút trước còn nở nụ cười ấm áp, mời cô đi ăn giờ đang nằm bất động, m.á.u loang đỏ cả mặt đất.

 

Không hiểu sao tim cô như bị bóp nghẹt, đau nhói đến mức nghẹt thở.

 

Tần Du vội chạy đến, hoảng loạn hét lên:

“Mau gọi xe cấp cứu!”

Cô nhìn Tô Nam, giọng run rẩy:

“Cậu… có bị thương không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mọi âm thanh dường như biến mất, Tiểu Mike cố gắng giữ bình tĩnh, run run bấm gọi cứu thương bằng chiếc đồng hồ thông minh, nhưng giọng nói vẫn lẫn trong nước mắt và sợ hãi.

 

Tô Nam như bị thôi miên, bước từng bước đến bên Phó Dạ Xuyên, quỳ xuống cạnh hắn, ánh mắt trống rỗng.

 

Áo hắn lấm lem bụi đất, tóc rối bời, gương mặt vốn luôn điềm đạm nay trắng bệch, môi mím chặt, không còn chút sức sống nào.

 

Máu, khắp nơi đều là m.á.u của hắn.

 

Tim cô siết chặt lại, như có sợi dây mảnh quấn quanh, càng lúc càng xiết mạnh, đến mức cô gần như không thở nổi.

 

Hắn lại cứu cô lần nữa.

 

Tần Du hoảng hốt kéo lấy cô:

“Tô Nam! Cậu đừng làm tớ sợ!”

 

Nhưng Tô Nam bỗng bình tĩnh đến lạ thường, cô lấy điện thoại ra, màn hình đã vỡ nát nhưng vẫn có thể dùng được.

 

Cô gọi cho Dư Lâu, dặn anh chuẩn bị sẵn bệnh viện và bác sĩ. Gọi cho Trần Miễn, nói anh ta thu xếp mọi thứ cần thiết. Gọi cho Thương Khiêm, nhờ hắn đến đón Tiểu Mike. Sau cùng, cô gọi cảnh sát.

 

Rồi quay sang Tần Du, giọng lạnh băng:

“Cậu ở lại đây đợi cảnh sát. Người kia sống c.h.ế.t gì cũng phải canh cho kỹ.”

 

Giọng nói của cô lạnh lẽo đến mức khiến người nghe rùng mình.

 

Tần Du chỉ biết gật đầu thật mạnh, chưa đầy năm phút sau, xe cứu thương đến nơi.

 

Trong bệnh viện, chưa bao giờ Tô Nam cảm thấy thời gian trôi chậm đến thế. Mỗi giây mỗi phút đều như đang bào mòn kiên nhẫn của cô.

 

Cô ngồi đó, cúi đầu im lặng.

 

Đến khi Trần Miễn đưa khăn giấy cho cô, giọng khàn khàn:

“Tô tiểu thư… đừng khóc nữa.”

 

Lúc này, Tô Nam mới nhận ra nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống từ lúc nào.

 

Cô bật khóc nức nở, vai run lên từng hồi, đầu cúi thấp, nghẹn ngào đến mức gần như không nói nên lời.

 

Sợ hãi, hoảng loạn, và cả cảm giác hụt hẫng dồn dập ập tới.

 

Cô thừa nhận, cô thật sự sợ hãi, cô sợ hắn sẽ c.h.ế.t, bởi nếu hắn c.h.ế.t… cô không biết mình phải làm sao nữa.

 

Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bật mở…