Tin tức Phó Dạ Xuyên gặp chuyện chẳng lành nhanh chóng truyền ra ngoài.
Phó lão gia đau lòng không chịu nổi, cùng Khúc Tình vội vàng đến bệnh viện.
Biết được Phó Dạ Xuyên là vì cứu Tô Nam mà bị thương, sắc mặt của cả hai càng thêm khó coi.
Phó lão gia từng trải, không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ngồi trong phòng bệnh một lúc rồi vì sức khỏe không chịu nổi, đành để người dìu đi.
Còn Khúc Tình thì ở lì trong phòng bệnh, khóc suốt hai tiếng đồng hồ.
Tô Nam ngồi trong phòng khách của khu phòng VIP, lặng lẽ chờ đợi, vẻ mặt bình tĩnh, lắng nghe Khúc Tình bên trong vừa khóc vừa mắng bóng gió:
“Đã bảo con tránh xa con đàn bà đó ra rồi, nó đúng là một hồ ly tinh! Lần nào cũng khiến con gặp nguy hiểm, lần trước ra biển suýt nữa gặp nạn, giờ lại thế này. Ngay cả em gái ruột con cũng bị con đưa đi chỗ khác, đúng là bị ma làm mờ mắt rồi… hu hu hu! Dạ Xuyên, con mau tỉnh lại đi…”
Trần Miễn và Dư Lâu nhìn nhau, rồi nhìn sang Tô Nam, cô vẫn điềm nhiên, không để tâm gì đến lời móc mỉa kia.
Tô Dịch Phong và Tô Cẩn cũng lần lượt tới, nghe thấy tiếng Khúc Tình gào ầm trong phòng, sắc mặt cả hai đều trở nên u ám.
Tô Dịch Phong đi đến, vỗ vai con gái:
“Đừng sợ, Tiểu Nam, mang đồ theo, về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
Sắc mặt cô nhợt nhạt đến cực điểm, từ lúc vào viện đến nay đã hai ngày một đêm, chưa chợp mắt.
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ. Trái tim vốn đang treo lơ lửng của cô dường như được đặt xuống.
Trần Miễn cũng nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Đúng đó, Tô tiểu thư, bác sĩ nói rồi, thân thể Phó tổng rất khỏe, chỉ bị chấn động não nhẹ và gãy xương chân, nghỉ ngơi một thời gian là ổn. Cô cũng nên về nghỉ đi, đừng để anh ấy tỉnh dậy lại lo lắng.”
Nghe thấy động tĩnh, Khúc Tình liền tức tối chạy ra ngoài:
“Các người còn có mặt mũi mà nghỉ ngơi sao? Người nằm trong kia là con trai tôi đấy! Chính Tô Nam hại con tôi ra nông nỗi này, vậy mà còn mặt dày nói đến nghỉ ngơi?”
Cuối cùng cũng có cớ để trút giận, bà ta dồn hết mọi oán hận về phía Tô Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt Tô Dịch Phong lập tức trầm xuống, nhưng với thân phận của ông cũng không tiện đôi co với một người phụ nữ.
Tô Cẩn thì khác, ánh mắt sắc lạnh quét qua, giọng nói sắc lạnh như dao:
“Phó phu nhân, đúng là con trai bà đã cứu em tôi, nhưng không phải em tôi đẩy cậu ta ra đường. Chính cậu ta liều mạng lao ra cứu người. Vậy mà bà lại chỉ tay vào mặt em tôi mà mắng sao?”
Toàn thân anh phủ một tầng khí lạnh khiến người ta run sợ, giọng nói tuy hạ thấp nhưng đầy sức ép.
Khúc Tình nghẹn họng, suýt quên mất rằng nhà họ Tô đâu phải gia đình giàu có tầm thường, sao có thể để con gái mình bị người ta sỉ nhục mà không nói lại?
Bà ta mở miệng định cãi lại, trong lòng vẫn phẫn uất, vì một người đàn bà như Tô Nam, hai mẹ con bà lại suýt nữa trở mặt nhau.
“Cậu…”
Vừa nói được một tiếng, bác sĩ từ ngoài đi tới, sắc mặt nghiêm nghị:
“Phu nhân, bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, cần tuyệt đối yên tĩnh để nghỉ ngơi, nghỉ ngơi!”
Ông đặc biệt nhấn mạnh hai chữ nghỉ ngơi, vẻ mặt đầy bất mãn, chỉ còn thiếu điều đuổi người ra ngoài.
Tô Cẩn lạnh nhạt cong môi:
“Nghe tiếng bà mắng người là biết rồi, bà chỉ biết thỏa cơn giận của mình, nào có quan tâm gì đến sống c.h.ế.t của Phó tổng đâu.”
Khúc Tình tức đến tím tái mặt mày, định phản bác, nhưng bắt gặp ánh nhìn cảnh cáo của bác sĩ, đành giận dữ ngồi phịch xuống ghế sofa.
Tô Cẩn đi đến bên Tô Nam, thấy chiếc điện thoại nứt màn hình trên bàn, liền cầm lên, rồi đưa túi xách của cô cho Dư Lâu.
Anh nắm lấy tay em gái, giọng trầm thấp, kiên quyết:
“Đi thôi, về nhà trước đã.”
Tô Nam đứng dậy, quay đầu nhìn Trần Miễn. Anh gật đầu, ra hiệu sẽ gọi điện báo tin nếu có chuyện.
Cô khẽ mỉm cười, nụ cười nhạt như sương.