Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 389: Tôi Toi Đời Rồi



 

Trên xe, Tô Dịch Phong lấy ra một xấp ảnh từ bên cạnh.

 

“Lấy được từ cảnh sát. Họ điều tra công khai, chúng ta cũng phải âm thầm điều tra.”

 

Tô Nam nhận lấy, vừa nhìn thấy chiếc xe ấy, trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh Phó Dạ Xuyên đẩy cô ra ngoài.

 

Khi đó tốc độ xe đã lên tới 110, hắn lấy đâu ra dũng khí để lao đến chứ?

 

Ngón tay Tô Nam run lên, trắng bệch.

 

Tô Cẩn thở dài:

“Nhà chúng ta nợ Phó Dạ Xuyên hai mạng rồi, Tiểu Nam, e là cậu ta không dễ buông tay với em đâu!”

 

Nếu dễ dàng, sao hắn lại hết lần này đến lần khác liều c.h.ế.t vì cô? Một lần có thể coi như trùng hợp, nhưng hai, ba lần thì sao?

 

Tô Dịch Phong khép mắt lại, trầm giọng:

“Nhưng cũng không thể ép con gái ba lấy thân báo đáp được. Tuy ba đã bắt đầu khâm phục cậu ta, nhưng mọi chuyện phải tùy vào ý của Tiểu Nam.”

 

Tô Nam mím môi, tim bỗng lỡ một nhịp. Cô cúi đầu không nói gì.

 

Bức ảnh tiếp theo là người trong chiếc xe bị nát ấy, kẻ muốn lấy mạng cô.

 

Một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, đặt giữa đám đông cũng chẳng ai chú ý. Đầu hắn bê bết máu, không thắt dây an toàn, ngã gục lên vô lăng, trông như đã c.h.ế.t.

 

Tô Nam nhíu mày, Tô Cẩn lên tiếng:

“Người đó c.h.ế.t tại chỗ. Uống rượu trước khi lái, cảnh sát tạm kết luận là say rượu gây tai nạn, nhưng trong tài khoản của hắn lại đột nhiên có thêm một triệu tệ, chuyển từ tài khoản nước ngoài. Nguồn tiền không rõ, nên họ chưa thể khép án.”

 

“Một triệu… để mua mạng của em sao?”

 

Tô Nam khẽ nói, giọng lạnh lẽo. Một triệu tệ, suýt nữa khiến Phó Dạ Xuyên mất mạng vì cô.

 

Nghĩ đến đó, thật sự nực cười đến cùng cực.

 

Tô Cẩn mím môi:

“Với một kẻ nghiện rượu thất nghiệp, có lẽ đó là lần duy nhất trong đời hắn được chạm đến một triệu.”

 

Tô Dịch Phong nhìn con gái, ánh mắt vừa lo lắng vừa mệt mỏi:

“Đừng nghĩ nhiều, anh con sẽ điều tra rõ. Thời gian này để an toàn, con tạm đừng ra ngoài. Dù có đi cũng phải mang theo vệ sĩ, không thể trông chờ vận may mãi được.”

 

Tô Cẩn gật đầu.

 

Tô Nam ngẩng lên, nói khẽ:

“Không thể cứ trốn tránh mãi được, để vệ sĩ đi theo con đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Điều này cô rất rõ, trốn tránh không phải cách.

 

Cô nhất định phải biết là ai muốn hại mình, cô nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.

 

Vừa về đến nhà, Tô Nam đã ngã xuống giường, ngủ đến mê mệt.

 

Cô thật sự quá mệt rồi, toàn thân đau nhức rã rời.

 

Khi mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh chiều ráng đỏ phủ lên tán cây rối rắm, yên tĩnh mà ấm áp, đẹp đến lạ thường, như vô số buổi hoàng hôn trước kia.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Thì ra đã là chạng vạng rồi, cô ngủ suốt một ngày một đêm, không mơ thấy gì cả.

 

Trên tủ đầu giường là chiếc điện thoại mới, Tô Cẩn đã giúp cô nhập lại toàn bộ danh bạ, cài đặt các ứng dụng.

 

Cô cầm lên, nhìn thấy hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

 

Có người hỏi thăm cô, có người hỏi tình hình của Phó Dạ Xuyên.

 

Trong nhóm chat bốn người của họ:

 

Tần Du: “Nói thật nhé, lần này tôi nhìn Phó Dạ Xuyên bằng con mắt khác rồi. Người dám liều mạng vì cậu, cậu nên cân nhắc thử xem!”

 

Ninh Triệu Liễu: “Đồng ý.”

 

Tần Du: “Nhưng cậu cũng đừng quá áp lực, không làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn mà. Bọn tôi không trách anh ta là được rồi.”

 

Ninh Triệu Liễu: “Đồng ý.”

 

Tần Du: “Cậu không có chính kiến sao? @NinhTriệuLiễu”

 

Ninh Triệu Liễu: “Lời hay lời xấu cậu nói hết rồi, tôi còn có cái gì để nói nữa chứ! @TầnDu”

 

Trình Ý: “Em thật sự toi đời rồi, Phó Dạ Xuyên khiến em phải nhìn bằng con mắt khác! Bi thương quá~”

 

Tần Du: “Cậu chẳng phải sớm toi đời rồi sao?”

 

Ninh Triệu Liễu: “Đồng ý.”

 

Trình Ý: “Người này đã rời nhóm chat. Cười nhẹ~”