Tô Nam không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, cô rửa mặt lại, đắp một lớp mặt nạ, sắc mặt trông khá hơn một chút.
Tô Dịch Phong ngồi đợi cô dưới lầu, thấy cô bình thản ăn hết phần cơm, lại uống thêm một bát canh cá mới yên tâm thở phào.
Ông do dự nói:
“Tiểu Nam, chuyện này con đừng áp lực quá.”
Tô Nam khẽ cười, nét mặt nhẹ nhõm:
“Con biết rồi, con không sao đâu. Phó Dạ Xuyên cũng qua khỏi nguy hiểm rồi, món nợ này, từ từ con sẽ trả. Còn những chuyện khác, con chưa muốn bàn tới.”
Dù sao cũng không thể hận hắn như trước nữa.
Còn nói đến chuyện quay lại… ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu, rồi bị cô gạt ngay đi.
Cô chỉ mong Phó Dạ Xuyên bình an vô sự.
Suy cho cùng, mối dây ràng buộc giữa hai người quá sâu, đến cuối cùng ai nợ ai, thật khó nói rõ.
Tô Dịch Phong gật đầu, thấy con gái nghĩ thông suốt, trong lòng cũng an lòng hơn.
Ông hất tay, một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi bước vào, mặc đồ vest đen, đeo kính râm, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Vệ sĩ sao?” Tô Nam liếc qua, lập tức đoán ra thân phận.
Tô Dịch Phong gật đầu:
“Tên là Thường Lịch, cao thủ, từng được xếp hạng nhất thế giới. Trước đây đi theo ba, sau khi ba nghỉ hưu thì cho nghỉ phép dài hạn. Từ giờ nó sẽ theo bảo vệ con.”
Tô Nam mím môi, gật đầu, tất nhiên không từ chối lòng tốt của ba mình.
“Chào tiểu thư.”
Tô Nam mỉm cười:
“Cảm ơn anh, Thường Lịch.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Thường Lịch không đổi sắc, chỉ hơi cúi đầu đáp lại.
Đột nhiên, điện thoại của Tô Nam vang lên, là Trần Miễn gọi đến.
Cô bắt máy.
“Cô Tô, không hay rồi, Phó tổng anh ấy…”
Trần Miễn ngập ngừng, sắc mặt Tô Nam lập tức biến đổi, cô cúp máy, như gió lao ra ngoài.
Cô hoảng loạn đến mức tim đập loạn nhịp.
Thường Lịch đã nhanh chóng khởi động xe, giọng trầm khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiểu thư, lên xe đi!”
Tô Nam không nghĩ ngợi, lập tức nhảy lên.
Thường Lịch nhấn mạnh chân ga, quãng đường hai mươi phút chỉ mất mười phút đã đến nơi.
Cô lao đến trước cửa phòng bệnh của Phó Dạ Xuyên, vội vàng đẩy cửa vào.
Không thấy Khúc Tình, cũng không thấy Phó lão gia.
Trần Miễn ngồi trong phòng khách, vẻ mặt bi thương:
“Cô Tô…”
Tim Tô Nam như trĩu xuống, cô lập tức chạy vào trong.
Người đàn ông kia vẫn nằm đó, yên tĩnh như một ngày trước, không chút sức sống, gương mặt trắng bệch, xám ngoét.
Chỉ khác là những ống dây theo dõi gắn trên người hắn đều đã bị rút bỏ, đến cả nhịp thở nơi lồng ngực… cũng không còn.
Tô Nam sững người, cảm giác bóng tối trong phút chốc tràn ngập khắp nơi, nghẹt thở.
Không thể nào!
Bác sĩ rõ ràng nói hắn đã qua cơn nguy hiểm rồi cơ mà!
Trái tim cô như bị bóp nghẹt mạnh mẽ, đau đến mức không dám thở.
Thì ra đau lòng lại là cảm giác như toàn thân bị xé rách, từng tế bào đều ngập tràn tuyệt vọng.
Cô đứng đó, để mặc ý thức dần bị bóng tối nuốt chửng, chân mềm nhũn, sắp ngã quỵ.
Trần Miễn vội hô lên:
“Cô Tô, cẩn thận!”
Anh nhanh tay đỡ lấy cô, giúp cô đứng vững.
Cùng lúc đó, dưới lớp chăn lụa trắng, ngón chân phải của người đàn ông khẽ co lại, chỉ là một cử động rất nhẹ, nhưng Tô Nam lại nhạy bén nhận ra ngay.
Cơ thể cô cứng đờ, sững sờ vài giây, rồi ý thức dần trở lại.
Trần Miễn kinh ngạc nhìn cô, vừa nãy cô còn tuyệt vọng đến tột cùng, mà giờ đã bình tĩnh lại, đôi mắt lạnh như băng.
Anh ngập ngừng buông tay, nhớ đến lời dặn của Phó tổng, đành im lặng.
Tô Nam bước đến gần, chạm nhẹ vào mặt Phó Dạ Xuyên, đầu ngón tay lạnh ngắt, lướt qua gương mặt hắn.
Tửu Lâu Của Dạ
Giọng cô nhẹ tênh nhưng rành rọt:
“Nhà tang lễ đặt chưa?”