Lời Tô Nam vừa dứt, Trần Miễn liền hít một hơi lạnh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nhưng ngay giây tiếp theo, người đang nằm trên giường giả làm t.h.i t.h.ể lại không nhịn được mà bật dậy.
“Em muốn đem anh đi thiêu sao?”
Lồng n.g.ự.c Phó Dạ Xuyên phập phồng dữ dội, không biết là vì nhịn cười hay vì tức giận.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại, không bị xe đụng c.h.ế.t, vậy mà suýt nữa lại bị Tô Nam dọa cho tức c.h.ế.t.
Lúc vừa mở mắt, Trần Miễn kể lại sinh động từng chi tiết về sự lo lắng và tuyệt vọng của Tô Nam. Hắn cảm thấy như ngọn lửa sinh mệnh lại bùng cháy trong người, cái khổ này, coi như đáng giá.
Chỉ tiếc là hắn không được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ cô khi vì mình mà đau lòng.
Vậy là hắn nghĩ ra cách này, giả c.h.ế.t!
Biết đâu còn có thể nhân cơ hội này mà nối lại tình xưa.
Kết quả thì sao? Vừa xuất hiện, cô đã định đặt chỗ nhà tang lễ cho hắn.
Chuyện này thì hắn thật sự chịu không nổi. Tô Nam đứng đó, nét mặt bình tĩnh, hai tay khoanh trước n.g.ự.c nhìn hắn:
“Ồ, thì ra là chưa c.h.ế.t sao?”
Phó Dạ Xuyên: “…”
Không những chẳng có cảnh dịu dàng, cảm động như hắn tưởng tượng, mà cô còn tỏ ra… hơi tiếc nuối?
Đường nét trên khuôn mặt hắn cứng lại, ánh mắt u tối pha chút ấm ức, khóe mắt dần đỏ lên, chỉ lặng lẽ nhìn cô không nói.
Tô Nam im lặng một giây, tim bỗng mềm lại, thu ánh nhìn châm chọc về.
“Phó Dạ Xuyên, anh không c.h.ế.t, tôi thật sự rất vui.”
Tửu Lâu Của Dạ
Từ tận đáy lòng mà nói rất vui.
Lời cô vừa thốt ra, Phó Dạ Xuyên liền nở nụ cười, bao nhiêu u ám tan biến sạch.
Hắn đưa tay kéo mạnh cánh tay cô, kéo thẳng vào lòng mình.
Tô Nam không ngờ hắn dù còn bệnh mà vẫn khỏe đến vậy, không kịp phòng bị, cả người ngã vào vòng tay hắn.
Mùi bạc hà lạnh lẽo trên người hắn lập tức tràn ngập khứu giác, nhịp tim hắn đập mạnh mẽ bên tai cô.
Viền mắt cô bỗng đỏ lên, nhận ra hắn đang siết chặt mình, sợ đụng phải vết thương nên cô không dám phản kháng mạnh.
Hắn khẽ vuốt mái tóc cô, giọng khàn khàn, trầm thấp:
“Anh suýt nữa… không thể gặp lại em rồi.”
Đối với hắn, đó mới là điều hối tiếc nhất.
Một vài giây tĩnh lặng trôi qua, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, hơi ấm trong phòng dần đổi sắc. Tô Nam bất lực đảo mắt:
“Không chừng thật đó, anh muốn tôi ra tay hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Dạ Xuyên đành buông cô ra, có chút tiếc nuối.
Hắn cười khẽ, khuôn mặt tái nhợt, giọng yếu ớt:
“Ừ, bây giờ anh đâu phải đối thủ của em nữa.”
“Khụ khụ!” Trần Miễn đứng ở cửa, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.
Cái bóng đèn này rõ ràng bị coi như không tồn tại.
Hai người cùng quay đầu lại nhìn, ánh mắt sắc lạnh của Phó Dạ Xuyên khiến người ta rợn tóc gáy, như thể sắp nuốt sống ai đó.
Khóe miệng Trần Miễn giật giật, anh đâu có cố ý chứ!
“Xin lỗi, cứ coi như tôi không tồn tại đi.”
Anh cúi đầu định rút lui, nhưng bị Tô Nam gọi lại:
“Khoan đã…”
Người cần tính sổ đến rồi, Trần Miễn thầm kêu không ổn.
Quay lại nhìn, Tô Nam đã lùi ra sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với Phó Dạ Xuyên.
Cô lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự chất vấn:
“Lúc anh gọi cho tôi, nói cô Tô, không hay rồi là có ý gì?”
Trần Miễn khựng lại, ngẩng lên nhìn Phó Dạ Xuyên, người kia rõ ràng không có ý giúp đỡ, còn cố tình vờ như không liên quan!
Chủ sai mà người chịu là mình?
Anh gượng gạo nặn ra một nụ cười:
“Tôi… tôi chưa nói hết. Nguyên văn là cô Tô, không hay rồi, Phó tổng tỉnh lại rồi, muốn xuất viện.”
Câu nói dối này, anh phải vắt óc mới nghĩ ra được.
Tô Nam mỉm cười, quay sang nhìn Phó Dạ Xuyên:
“Muốn xuất viện sao?”
Phó Dạ Xuyên trầm ngâm một lát, gật đầu:
“Ở đây làm việc không tiện, phải về nhà.”
Dáng vẻ nghiêm túc của hắn trông không giống đùa.
Tô Nam gật gù suy nghĩ, dù sao ở nhà cũng có người chăm sóc chuyên nghiệp, có khi hồi phục nhanh hơn.
“Vậy anh giữ gìn sức khỏe nhé.”
Cô nói xong liền định rời đi, không muốn làm phiền hắn xuất viện nữa.