Lâm Ca còn tưởng có thể xem được một màn kịch hay, Phó Dạ Xuyên liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo:
“Tô Nam là người biết chừng mực, cô ấy sẽ không ăn bậy ăn bạ đâu.”
Dù Đường Khải có một chút bình tĩnh hay tự tin nào, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, đem loại người như vậy ra làm đối thủ, trong mắt Phó Dạ Xuyên, chẳng khác nào x.úc p.hạ.m Tô Nam.
Cuộc nói chuyện giữa Tô Nam và Thương Khiêm diễn ra rất suôn sẻ, hai người trong nhiều vấn đề có cùng quan điểm.
Khi ra khỏi phòng đã hơn nửa tiếng, Thương Khiêm còn có việc phải về khách sạn, Tô Nam tiễn hắn ra cửa.
“Gần đây Tiểu Mike không xuất hiện, là do bị vụ t.a.i n.ạ.n xe lần trước dọa sợ rồi sao?”
Thương Khiêm mỉm cười lịch thiệp:
“Nó từng trải qua cả b.o.m đạn chiến tranh, làm sao mà sợ được? Tôi chỉ tìm cho nó vài gia sư, bài tập hơi… nhiều một chút.”
Tô Nam lập tức hiểu ra.
Trẻ con mà, đúng là chẳng có chút tự do nào, cô thầm thấy thương nó mấy vạn lần.
“Haiz!”
“Cô mà muốn gặp nó thì cứ đến thẳng đó, nó vẫn luôn nhớ cô đấy.” Thương Khiêm bổ sung.
Tô Nam gật đầu: “Được thôi.”
Hai người đứng trước thang máy, còn chưa kịp bước vào thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Em định về nhà rồi sao?”
Tô Nam khựng lại, hơi ngạc nhiên, Phó Dạ Xuyên vẫn chưa đi?
Thương Khiêm gật đầu chào, Phó Dạ Xuyên cũng nhàn nhạt đáp lại. Ánh mắt hắn vẫn dừng trên người Tô Nam, khóe môi khẽ cong lên:
“Bàn bạc xong rồi, chắc cũng không còn việc gì nữa, tiện thì về cùng luôn đi?”
Giọng nói ấy lộ ra một tầng ý vị mập mờ không rõ, cùng nhau về nhà sao?
Tô Nam sững lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, quả thật đã tới giờ tan làm.
“Tôi còn phải…”
Cô vừa định từ chối thì hắn chậm rãi nói:
“Ngô Đồ Đồ đưa anh đến, cậu ta về rồi, em không thể để anh tự về một mình chứ?”
Giọng nói nhẹ tênh nhưng lại có chút cố tình làm nũng.
Tô Nam trừng mắt, đúng là làm bộ làm tịch.
Thang máy đinh một tiếng mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thương Khiêm lịch sự nhường ở phía sau, Phó Dạ Xuyên không định tự đẩy xe vào, chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Nam, ánh mắt mang theo vẻ yếu đuối và vô tội.
Bảo hắn tự đẩy xe trước mặt Thương Khiêm, hay là để Thương Khiêm đẩy hắn vào?
Hai người đàn ông khí thế tương đương, nếu để một người nhượng bộ thì sẽ mất cân bằng.
Tô Nam không thể chịu nổi cảnh Thương Khiêm đẩy xe cho Phó Dạ Xuyên, nên đành bước lên, đẩy hắn vào thang máy.
Phó Dạ Xuyên rất hài lòng, khóe môi khẽ nhếch.
Chờ vài giây, Thương Khiêm vẫn chưa bước vào.
Hắn ta mỉm cười:
“Tôi quên lấy bó hoa, để lại ở đây không hay lắm, vậy tạm biệt trước nhé.”
Phó Dạ Xuyên nhẹ gật đầu, lịch sự khách sáo, rồi bấm nút đóng cửa.
Tô Nam: “…”
Không khí trong thang máy yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Tô Nam cúi đầu nhắn tin cho Đường Khải, dặn dò thêm vài việc cần chú ý.
Tại tầng trệt, Thường Lịch đang chờ sẵn, vừa thấy thang máy mở, anh ta lập tức bước lên.
Tô Nam vừa ra ngoài thì phía sau, Phó Dạ Xuyên gọi:
“Tô Nam…”
Cô suýt quên mất hắn vẫn còn trong thang máy, hắn đang đợi cô đẩy đi.
Cô nhíu mày, vừa định quay lại thì Thường Lịch nhanh chân hơn một bước.
“Tiểu thư, loại việc nặng nhọc này để tôi làm là được rồi.”
Phó Dạ Xuyên: “…”
Tô Nam hài lòng gật đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Thường Lịch nhanh nhẹn đẩy xe phía sau, sải bước mạnh mẽ, đẩy hơi nhanh và không mấy ổn định.
Phó Dạ Xuyên bất lực đỡ trán, nghiến răng, nhưng không thể làm gì, sớm biết thế, hắn đã không để Ngô Đồ Đồ về sớm như vậy.
Về đến Cảnh Viên, Tô Nam muốn lên phòng ngay để sắp xếp lại ý tưởng từ cuộc họp, nên lại giao Phó Dạ Xuyên cho Thường Lịch.
Vừa bước vào nhà, Ngô Đồ Đồ đã dọn dẹp sạch sẽ bóng loáng, trên người còn mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn đáng yêu. Thấy cô về, anh ta vội chạy ra lấy dép cho cô.
“Tô tiểu thư, cô về rồi sao? Cô thật là vất vả quá, một người vừa bận rộn xử lý công việc, lại vẫn giữ được nhan sắc kinh người như cô, thật khiến người ta ngưỡng mộ đó! Tôi có nấu canh rau củ dinh dưỡng cho cô rồi, ngon mà không sợ béo nha!”
Tửu Lâu Của Dạ
Ngô Đồ Đồ cười híp mắt nhìn cô, còn Tô Nam thì chỉ biết câm nín.