Tô Nam mỉm cười.
“Cảm ơn, tôi lên lầu nghỉ một lát.”
“Vâng, vâng.”
Tô Nam vừa đi được nửa cầu thang thì nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, Phó Dạ Xuyên đã vào nhà.
Ngô Đồ Đồ lập tức chạy ra đón, cái tạp dề hồng phấn trước n.g.ự.c khẽ lay động.
“Phó tổng, anh về rồi! Người vừa bận trăm công nghìn việc lại vẫn phong độ ngời ngời như anh, ngoài Tô tiểu thư ra, e rằng cả thế giới chẳng ai sánh nổi, hai người thật là trời sinh ăn ý! Trời ơi, tôi không biết phải khen sao cho đủ nữa!”
Thường Lịch vốn định đi theo Tô Nam, nghe câu đó thì khựng lại. Anh ta quay đầu, vẻ mặt hung dữ thoáng hiện chút do dự.
“Tôi nghĩ, chỉ có một từ có thể hình dung thôi!”
Ngô Đồ Đồ sáng mắt, háo hức chạy lại cuối cùng người này cũng chịu nói chuyện với mình rồi, cơ hội tốt để kéo gần quan hệ.
“Từ gì vậy?”
“Thân tàn, chí kiên cường!”
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam khẽ ngẩng đầu, khóe môi cong lên, không nhịn được bật cười khẽ.
Nhìn gương mặt u ám của Phó Dạ Xuyên, vốn đã lạnh nay càng tối sầm thêm vài phần.
Thường Lịch tuy không học cao, nhưng anh ta thấy mình nói không sai, liền thản nhiên bước lên theo Tô Nam.
Ngô Đồ Đồ đứng ngây người, bầu không khí xung quanh dường như đông cứng lại. Anh ta chợt hối hận vì đã tìm kiếm sự đồng cảm từ Thường Lịch, sai lầm lớn rồi!
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên sắc lạnh nhìn lên cầu thang, Tô Nam lập tức thu lại nụ cười. Vết thương của hắn là do cô mà ra, vậy mà cô còn cười, thật không có lương tâm!
Tô Nam thấy hơi áy náy, liền ho khẽ, nói:
“Phó tổng là người tài trí phi phàm, khí chất cao quý, dưới quyền hàng vạn nhân viên, đương nhiên chẳng thể lơi lỏng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt hai người chạm nhau. Phó Dạ Xuyên hơi sững lại, khóe môi khẽ nhếch, trong đáy mắt u tối dần dần tan đi, thay bằng nét dịu dàng ấm áp.
“Tô Nam, mắt nhìn người của em thật không tệ.”
Lời cô ngọt như mật, thấm vào từng tấc da thịt, khiến hắn toàn thân như được bao phủ trong sự dễ chịu, ấm áp.
Đây là lần đầu tiên cô khen hắn, thì ra trong lòng cô, hắn lại được đ.á.n.h giá tốt như vậy.
Tô Nam thở phào, hóa ra người đàn ông này dễ dỗ như vậy, nói vài câu lấy lòng là hết giận rồi sao?
Ngô Đồ Đồ thầm than: Sao cùng một câu nịnh mà Tô tiểu thư nói ra, Phó tổng lại vui như thế? Chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu?
Thường Lịch nghe xong lời Tô Nam, cũng gật gù tán thành, cảm thấy mình đ.á.n.h giá sai trách nhiệm của Phó Dạ Xuyên, bèn thành thật hỏi:
“Vậy Phó tổng, hôm nay… còn muốn tôi kỳ lưng cho không?”
Không khí lập tức lặng ngắt như tờ, Ngô Đồ Đồ giật mạnh mí mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thường Lịch rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh băng của Phó Dạ Xuyên, trong đầu lập tức hiểu ra chuyện tối qua đã xảy ra gì. Một kế hoạch hoàn hảo, vậy là tiêu tan!
Tô Nam nhướng mày, thấy Phó Dạ Xuyên sắp tức đến nghẹn lời, cô không nói một câu, nhanh chân chuồn thẳng về phòng.
Chẳng bao lâu sau, Thương Khiêm gọi điện đến, hắn có một buổi tiệc rượu thương nghiệp riêng, đang thiếu một người bạn đi cùng, hỏi cô có muốn tham dự không.
Tô Nam hơi sững người, kinh ngạc, sao lại chọn cô làm bạn đồng hành?
Giọng Thương Khiêm điềm tĩnh:
“Tôi vừa tìm được một chút manh mối về vụ t.a.i n.ạ.n xe của cô, có liên quan đến người sẽ tham dự buổi tiệc tối nay.”
Tô Nam không do dự, lập tức đáp:
“Được, tôi đi ngay.”
Rời khỏi nhà họ Tô, cô chưa chuẩn bị lễ phục cho các dịp trang trọng, đành chọn bừa trong tủ một chiếc váy dài bằng lụa, thân hình uyển chuyển, rực rỡ đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Vừa bước ra, Phó Dạ Xuyên từ thư phòng đi ra, ánh mắt khẽ tối lại, hắn vừa định lên tiếng thì…