Tô Nam bình thản nói trước:
“Thương Khiêm nói anh ấy đã tìm được một chút manh mối về vụ t.a.i n.ạ.n xe, bảo tôi đến buổi tiệc để gặp, tôi sẽ về muộn một chút.”
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên cũng trở nên nghiêm lại. Hắn mím môi:
“Cẩn thận một chút.”
Tô Nam gật đầu, nhấc chân định đi.
Thường Lịch đứng bên cạnh cũng chuẩn bị theo, Ngô Đồ Đồ vội vàng chạy tới:
“Tôi cũng đi! Tôi cũng muốn đi! Tô tiểu thư, cho tôi đi theo với, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Tô Nam thật sự không muốn đáp lại, cảm giác chỉ cần mở miệng là sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta.
Thường Lịch liếc anh ta một cái, rõ ràng không kiên nhẫn.
“Có tôi ở đây, Tô tiểu thư sẽ không sao cả.”
“Thường vô địch, anh ở ngoài sáng, tôi ở trong tối, bảo vệ hai lớp sẽ an toàn hơn chứ!”
Ngô Đồ Đồ trông chờ nhìn Phó Dạ Xuyên: Nhanh nói giúp tôi đi chứ!
Phó Dạ Xuyên mím môi, giọng nhạt:
“Cứ mang cậu ta theo đi, nếu có chuyện gì xảy ra, khỏi cần lo sống c.h.ế.t của cậu ta.”
Ngô Đồ Đồ: “…”
Tô Nam nhướng mày:
“Thế thì… tùy thôi.”
Đến nơi tổ chức tiệc, Thường Lịch nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cô.
Tô Nam vừa bước ra thì đã thấy Thương Khiêm đứng sẵn ở cổng.
Hắn vẫn phong thái trầm ổn, điềm đạm mà xa cách, trên người toát ra vẻ lạnh nhạt, cao quý, thần bí.
Khi cô đi đến, Thương Khiêm khẽ gật đầu:
Tửu Lâu Của Dạ
“Yên tâm, xung quanh không có người lạ.”
Ý là sẽ không có bất trắc nào xảy ra.
Tô Nam khẽ cười, đúng là cô cũng không lo gì cả. Hai người sóng vai bước vào trong, Thường Lịch đi chậm hơn một chút, giữ khoảng cách phía sau.
Ngô Đồ Đồ nhanh chóng ghé sát lại, thì thầm hỏi:
“Cái ông đại gia kia là ai vậy?”
“Không quen.” Thường Lịch liếc qua, chẳng muốn nói thêm.
Ngô Đồ Đồ không chịu bỏ cuộc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Anh ta có phải đang muốn theo đuổi Tô tiểu thư không? Anh phải bám theo chứ, sao lại để họ đi riêng thế kia?”
Người đàn ông kia nhìn đã biết không tầm thường, khí chất lạnh nhạt, cao ngạo, chẳng hề kém Phó Dạ Xuyên. Trong lòng Ngô Đồ Đồ lập tức nổi lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Thường Lịch lạnh mặt, không buồn đáp.
Ngô Đồ Đồ đành tự vỗ đùi một cái, nhìn kẻ không có chí tiến thủ kia một cái đầy bất mãn, rồi nghiến răng. Thôi được, chỉ còn cách tự mình ra tay thôi!
Nghĩ xong, anh ta chỉnh lại quần áo, nghiêm túc bước vào hội trường.
Tô Nam và Thương Khiêm vừa vào sảnh, ánh đèn pha lê phản chiếu lấp lánh, những gương mặt quen lẫn lạ lướt qua, tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói nhẹ nhàng, nam thanh nữ tú hòa mình trong vũ khúc, một không khí tuyệt vời để bàn chuyện làm ăn.
“Thì ra hôm nay bạn đồng hành của tổng giám đốc Thương lại là cô Tô. Xem ra sự hợp tác giữa hai bên vững chắc lắm rồi.”
“Thôi đi, đừng mơ tưởng nữa. Thương tổng đã từ chối cả tập đoàn Phó thị mà chọn hợp tác với Tô thị, chúng ta sớm đã không còn cơ hội.”
“Sao lại thế được? Chẳng lẽ giữa Thương tổng và cô Tô… có gì đó à?”
“Suỵt! Cậu chán sống rồi hả?”
“…”
Những lời bàn tán khe khẽ lọt vào tai, Tô Nam chỉ mỉm cười nhạt, không buồn bận tâm. Bọn họ sẽ không bao giờ hiểu được nguyên nhân thực sự, mà cô cũng không có hứng đi giải thích với từng người.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn Thương Khiêm, mang theo chút thắc mắc.
Thương Khiêm chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh, lập tức, những tiếng xì xào đều im bặt.
Hắn khẽ gập khuỷu tay, không cần nói gì thêm, Tô Nam hiểu ý, nhẹ nhàng khoác tay hắn, nở một nụ cười hoàn hảo không tì vết.
Hai người đứng cạnh nhau, dáng vẻ thân mật, khiến trong mắt người ngoài, mối quan hệ hợp tác giữa họ càng thêm bền vững và đáng tin.
Chẳng bao lâu, ba người quen mặt cầm ly rượu bước tới, vừa nhìn, Tô Nam đã nhận ra, chính là ba người từng tham dự buổi tiệc riêng hôm trước của Thương Khiêm:
Thịnh Thiên Hạo của công ty Thịnh Thế, Nhiếp Bình của tập đoàn Nhiếp thị và Triệu Hoài An của tập đoàn Paqi.
Dự án đã được ký kết, nên họ không còn phải dè chừng Thương Khiêm như trước, chỉ cần duy trì vẻ lịch thiệp, khách sáo là đủ.
Thịnh Thiên Hạo cầm một điếu xì gà trong tay, vẻ ngoài phóng khoáng, ánh mắt mang theo ý trêu chọc nhìn sang Tô Nam:
“Thương tổng, sớm biết anh thiên vị phụ nữ như vậy, hôm đó tôi đã dẫn em gái mình theo rồi. Em tôi tuy không xinh đẹp và có khí chất như tổng giám đốc Tô, nhưng cũng đâu tệ lắm đâu.”
Thương Khiêm điềm nhiên đáp:
“Vậy thì may là anh không dẫn theo.”
Thịnh Thiên Hạo: “…”