Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 423: Món Quà Nhỏ



 

Tô Nam xoa xoa mái tóc nhỏ của cậu bé, thích còn không kịp, sao có thể từ chối được chứ?

 

“Được thôi!”

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên khẽ tối lại, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:

 

“Nhóc tự ý ra ngoài, Thương Khiêm có biết không?”

 

Tiểu Mike chui rúc trong lòng Tô Nam, vẻ mặt đầy áy náy.

 

Chú xấu xa đáng ghét này, dù bệnh rồi vẫn khiến người ta khó chịu như vậy!

 

Phó Dạ Xuyên đắc ý rút điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Thương Khiêm.

 

“Con trai anh trốn ra ngoài, đang ở chỗ tôi và Tô Nam.”

 

Ý là: mau đến đón về đi.

 

Hắn còn cố tình bật loa ngoài, để Mike nghe thấy giọng của Thương Khiêm.

 

Trong điện thoại, giọng Thương Khiêm lạnh lùng, thản nhiên:

 

“Vậy sao? Vậy phiền anh chăm sóc giúp tôi nhé, tôi đang họp, cúp máy đây.”

 

Tút tút! Cuộc gọi bị ngắt.

 

Ba người sững lại, Tiểu Mike lập tức phản ứng, vui mừng ôm chặt lấy Tô Nam, không chịu buông.

 

“Tuyệt quá, vậy là em có thể ở bên chị đẹp rồi!”

 

Phó Dạ Xuyên tức đến xanh mặt, nhìn màn hình tối om mà hơi thở cũng rối loạn.

 

Khó khăn lắm mới hẹn được đi ăn cùng, cuối cùng lại phải trông con hộ người khác?

 

Thật tức c.h.ế.t mà!

 

Cộng thêm cả Thường Lịch, bốn người cùng nhau đi đến nhà hàng đã hẹn.

 

Ngô Đồ Đồ đã đặt bàn sẵn, bầu không khí thanh nhã, ánh đèn dịu nhẹ, mọi cảm xúc mờ ảo đều dễ dàng sinh ra trong khung cảnh như vậy.

 

Thậm chí Ngô Đồ Đồ còn nghĩ sẵn chủ đề cho Phó Dạ Xuyên: “Ôn chuyện cũ, hướng tới tương lai!”

 

Nguyên cả tầng được Phó Dạ Xuyên bao trọn, xung quanh không có vị khách nào khác. Tiếng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng, cùng khung cảnh 3D huyền ảo tựa dải ngân hà lấp lánh bao quanh, lãng mạn và tuyệt đẹp.

 

Nếu không có Tiểu Mike, hẳn là còn hoàn hảo hơn nữa.

 

Thường Lịch ngồi ở bàn gần đó, Tiểu Mike nắm tay Tô Nam, ngồi giữa cô và Phó Dạ Xuyên, nhìn hoa tươi và nến trên bàn, bỗng thấy có chút chán nản.

 

Phó Dạ Xuyên đưa tay lấy bó hoa, hoa bách hợp xanh vận chuyển từ Hà Lan, quý hiếm vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn dịu dàng mỉm cười, cố tình phớt lờ sự tồn tại của bóng đèn nhỏ, giọng nói trầm thấp, khàn khàn:

 

“Tặng em.”

 

Chú xấu xa này còn chuẩn bị cả quà sao?

 

Tô Nam còn chưa kịp nhận, Tiểu Mike đã giận dữ đứng bật dậy:

 

“Chị đẹp thích kim cương cơ!”

 

Khóe miệng Tô Nam giật giật, cô rất muốn nói: Không, chị không thích đâu!

 

Nhưng để giữ thể diện cho trẻ con, điều đó quan trọng lắm.

 

Mi mắt Phó Dạ Xuyên khẽ giật, nhìn cậu nhóc đầy bất lực, ánh mắt lạnh lẽo:

 

“Trẻ con thì đừng xen vào chuyện người lớn.”

 

Tiểu Mike tức tối ngồi xuống, đung đưa đôi chân ngắn, bĩu môi bất mãn.

 

“Chị đẹp, chị sẽ không nhận đúng chứ?”

 

Ánh mắt trông mong của cậu bé lấp lánh nước.

 

Tô Nam nhìn thấy mà tim mềm nhũn, vội vàng nói:

 

“Không, không, chị thích kim cương nhất mà.”

 

Cô liếc nhìn Phó Dạ Xuyên, mỉm cười: “Tấm lòng của anh, tôi xin nhận.”

 

Phó Dạ Xuyên thu lại bó hoa, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua Tiểu Mike, trong lòng càng ghét tên nhóc này hơn.

 

Tiểu Mike vui vẻ cười tít mắt, lấy tay sờ trong túi áo:

 

“Chị đẹp, em ra ngoài vội quá, chưa kịp mua kim cương cho chị, nhưng em lấy trong két sắt một nắm đá nhỏ tặng chị nè.”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Nói rồi, cậu chìa bàn tay mũm mĩm ra, đặt mấy thứ trong tay lên bàn trước mặt Tô Nam.

 

Ngay lập tức, biểu cảm của Tô Nam đông cứng lại.

 

Cậu bé… mang theo một nắm kim cương thô. Mỗi viên đều to nặng, chưa qua cắt gọt, giá trị cực kỳ đắt đỏ.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, những viên kim cương tỏa ra ánh sáng chói lóa, lạnh lùng và cao quý, phản chiếu thứ ánh sáng mơ hồ mà lấp lánh.

 

Tiểu Mike xoa tay, cười tươi rói nhìn chị đẹp:

 

“Em có rất, rất nhiều đó! Chị thích không? Em nghe nói con gái đều thích những thứ lấp lánh như thế này.”