Ánh mắt Phó Dạ Xuyên khẽ run lên, hắn ngồi đó, hơi thở có phần không ổn định.
Mọi thứ hắn tỉ mỉ chuẩn bị lại bị một đứa nhỏ với nắm kim cương đ.á.n.h bại sao? Thương Khiêm rốt cuộc có kiểu con trai hoang phí thế này sao?
Sắc mặt Tô Nam thay đổi mấy lần, những thứ như thế này chỉ nên nằm trong két sắt, mà Tiểu Mike lại tùy tiện nhét trong túi áo?
Cô khẽ cười, bất lực nhìn cậu bé ngây thơ hồn nhiên trước mặt.
“Những thứ này em mang về đi, chị không thể nhận được đâu.”
Tiểu Mike không vui, vặn vẹo người nhỏ, nũng nịu kéo tay cô.
“Chị không thích sao? Em còn có cái to hơn nữa đó!”
Tô Nam: “…”
Được rồi, cô không biết nên giải thích thế nào với một đứa trẻ.
Cô mỉm cười, thu mấy viên kim cương lại.
“Thích chứ, nhưng lần sau đừng tặng nữa nhé.”
Đợi lần sau gặp Thương Khiêm, cô sẽ trả lại cho hắn là được.
Cô chịu nhận, Tiểu Mike đã vui mừng lắm rồi. Không trách người giúp việc nói, tặng cái này là chuẩn không cần chỉnh!
Tiểu Mike ngẩng đầu cười hớn hở:
“Em nghe lời chị đẹp, lần sau em sẽ tặng chị thứ tốt hơn nữa. Đàn ông mà, không được keo kiệt, chú xấu xa, chú thấy có đúng không?”
Môi Phó Dạ Xuyên mím chặt, khí áp quanh người thấp hẳn xuống.
Thằng nhóc này… đang châm chọc hắn sao?
Cả nhà hàng này là hắn đặt, viết tên Tô Nam, chỉ là chưa thể nói ra mà thôi.
Hắn keo kiệt ư? Ha…
Nhìn Phó Dạ Xuyên tức giận, Tiểu Mike cảm thấy vô cùng thành tựu.
Dù chú xấu xa đang bị thương, nhưng trong mắt cậu, ấn tượng xấu về người chú này không hề giảm, ai bảo chú ấy cứ nhòm ngó chị đẹp của cậu chứ!
Phó Dạ Xuyên bực đến mức không muốn mở miệng, bầu không khí tốt đẹp thế này lại bị thằng nhóc con phá tan tành.
Ngô Đồ Đồ… Bản dàn ý trò chuyện anh ta chuẩn bị trước đó, giờ không dùng được chữ nào. Có thêm một bóng đèn khổng lồ như thế, đúng là chói mù mắt!
Khi đồ ăn được dọn lên, Tô Nam vui vẻ gắp thức ăn cho Tiểu Mike. Một lớn một nhỏ phối hợp vô cùng ăn ý, cô vốn rất kiên nhẫn với trẻ con, nhất là đứa trẻ dễ thương còn tặng cô cả kim cương!
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên lạnh lẽo nhìn hai người, cuối cùng không nhịn nổi, lên tiếng:
“Tô Nam, anh có chút không vui.”
Nói ra còn hơn là kìm lại, huống hồ Ngô Đồ Đồ từng nói, khi hai người ở bên nhau phải thẳng thắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả thật hắn đang rất không vui.
Hắn nghĩ, kế tiếp Tô Nam sẽ chú ý đến hắn, nhưng cô chỉ hơi khựng lại, rồi nghiêm túc nhìn hắn, mỉm cười nói:
“Đừng nói ra, vì tôi và cậu bé đang rất vui.”
Tửu Lâu Của Dạ
Nói ra rồi sẽ phá hỏng tâm trạng của cả hai!
Phó Dạ Xuyên: “…”
Hắn dường như nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
Tiểu Mike cười rạng rỡ, đắc ý vô cùng.
Cuối cùng buổi tối cũng kết thúc, Tô Nam và Phó Dạ Xuyên đưa cậu về khách sạn.
Trên đường, cậu bé buồn ngủ không chịu nổi mà thiếp đi, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nam, tựa vào lòng cô, ngoan như một chú mèo nhỏ.
Trước cửa khách sạn, Thương Khiêm đích thân đứng đợi.
Thấy con trai ngủ say, hắn chỉ khẽ bật cười, đưa tay bế cậu lên vai.
“Vất vả cho cô rồi, cô Tô.”
“Không đâu, Tiểu Mike đáng yêu lắm, không gây phiền phức gì cả!”
Tô Nam cười đáp. Trong xe, Phó Dạ Xuyên đảo trắng mắt, cả buổi tối phiền phức nhất chính là thằng nhóc đó chứ ai!
Ánh mắt Thương Khiêm thoáng lóe sáng, nụ cười càng sâu:
“Vậy sao? Tốt quá rồi.”
“À, còn cái này…”
Tô Nam lấy ra nắm kim cương, dưới ánh đèn mờ, từng viên phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, xa hoa đến choáng mắt.
“Tiểu Mike mang ra, nó không hiểu giá trị của mấy thứ này, anh cất lại đi.”
Thương Khiêm nhướng mày, khóe môi khẽ cong:
“Không cần đâu, nó tặng cô thì là của cô, nếu tôi lấy lại, e là nó sẽ đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con mất.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Phó Dạ Xuyên trong xe, khẽ gật đầu.
“Vậy tôi xin phép đi trước, cảm ơn hai người đã đưa nó về.”
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tô Nam, hắn bế Tiểu Mike đi thẳng.
Phó Dạ Xuyên không thèm đáp lại, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tô Nam ngẩn ra, bất lực thu lại nắm kim cương ấy.
Thì ra cái kiểu hào phóng xa xỉ này… là di truyền từ Thương Khiêm.