Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 430: Ném Cô Xuống Sông



 

Bầu không khí bỗng chốc hạ xuống gần như bằng không.

 

Sự im lặng của Tô Nam khiến Hứa Minh Huệ vui mừng, vì điều đó có nghĩa là lời cô ta nói đã có tác dụng.

 

Hứa Minh Huệ hơi nhướn mày, khóe môi cong lên, khẽ bật cười.

Ánh đèn phản chiếu trên mặt sông nhấp nháy, lấp lánh.

 

“Mất Tần Minh rồi, cô vẫn còn nhiều lựa chọn khác, nhưng tôi chỉ có một mình Tần Minh thôi.”

Giọng Hứa Minh Huệ mềm yếu, mang theo chút đáng thương.

 

“Cô Tô, xem như cô thương hại tôi đi, cô trả Tần Minh lại cho tôi được không?”

 

Tô Nam ngẩng lên, liếc nhìn cô ta, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười lạnh, xen lẫn chút khinh miệt và trêu chọc. Cô nghiêng đầu, ánh mắt lấp lóe, cố tình chọc tức:

 

“Cô Hứa, đúng là tôi có nhiều lựa chọn, Tần Minh chỉ là một trong số đó thôi, nhưng tôi thật tò mò, lúc cô ôm tiền của anh ấy chạy đi, cô không nghĩ đến hậu quả sao?”

 

“Tôi… tôi cũng bất đắc dĩ thôi!” Hứa Minh Huệ nghiến răng.

 

Tô Nam thong thả nói, giọng mỉa mai:

“Ồ, bất đắc dĩ mà lấy tiền của bạn trai mình, rồi đem cho người đàn ông khác tiêu sao?”

 

Nhắc đến chuyện cũ, mặt Hứa Minh Huệ liền đỏ bừng vì xấu hổ.

Cô ta chỉ phạm một sai lầm thôi, tại sao lại bị bới móc mãi như thế?

 

“Dù sao tôi cũng đã làm sai, tôi có thể nói rõ với Tần Minh, để anh ấy tha thứ cho tôi. Chỉ là cô…”

 

“Tha thứ?”

 

Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ cầu thang xoắn phía sau. Hai người bước xuống, Tần Minh và Phó Ngôn Nghi.

 

Sắc mặt Tần Minh lạnh đến cực điểm, ánh mắt rét buốt như dao.

Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm Hứa Minh Huệ, giọng trầm thấp, u ám:

 

“Cô Hứa, tôi không báo cảnh sát đã là khách sáo lắm rồi, ba mươi mấy vạn cô còn chưa trả, giờ còn dám nhắc đến tha thứ?”

 

Vừa nhìn thấy Tần Minh, Hứa Minh Huệ liền xúc động, rồi lập tức trở nên đáng thương, giọng run run:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh… cuối cùng anh cũng chịu gặp em rồi!”

 

Bao nhiêu ngày qua, cô ta tìm đủ mọi cách cũng chẳng gặp được anh. Không gặp thì sao có thể nối lại tình cũ?

 

Tần Minh chẳng hề động lòng. Ánh mắt anh lạnh lẽo, chứa đầy sự chán ghét:

“Nhìn cô thêm một giây thôi cũng khiến tôi thấy buồn nôn!”

 

Mắt Hứa Minh Huệ đỏ hoe ngay tức thì:

“Tần Minh, sao anh có thể nói vậy… Anh quên rồi sao, khi xưa chúng ta đã hạnh phúc thế nào? Dù em có làm sai, em có thể xin lỗi anh mà, chỉ cần anh đừng giận em nữa…”

 

Cô ta tưởng rằng chỉ cần nói vài lời xin lỗi là có thể xóa sạch quá khứ.

 

Tô Nam đứng bên cạnh, khẽ bật cười, não cô ta chắc bị lừa đá qua rồi chăng? Dựa vào cái gì mà nghĩ rằng chỉ cần nói xin lỗi là xong hết mọi chuyện?

 

Nghe tiếng cười của Tô Nam, Hứa Minh Huệ uất ức quay sang nhìn cô, giọng nghẹn lại:

“Cô Tô, cô cười gì chứ? Tôi không có ý phá hoại tình cảm của hai người, tôi chỉ muốn xin lỗi anh ấy thôi, mong cô đừng hiểu lầm, cũng đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến tình cảm của các người.”

 

Ha, ngoài mặt thì một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác, đúng là cao tay!

 

Tô Nam liếc nhìn Tần Minh, ánh mắt anh lúc này như muốn g.i.ế.c người. Cô khẽ cong môi, tinh nghịch chớp mắt với anh, rồi quay sang nhìn Hứa Minh Huệ, mỉm cười nói:

 

“Cô không phá được tình cảm của chúng tôi, nhưng lại khiến tâm trạng tôi khó chịu. Cô Hứa, hôm nay là ngày đặc biệt, cô cứ phải chọn đúng lúc này để gây chuyện sao? Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ ném cô xuống sông.”

 

Câu nói cuối cùng được Tô Nam thốt ra nhẹ nhàng, nhưng âm điệu lại vô cùng chắc nịch. Cô không đe dọa, cũng không hề nói đùa, cô thật sự có thể làm như thế.

 

Mặt sông gợn sóng lăn tăn, gió lạnh thổi qua mang theo hơi nước rét buốt.

 

Ánh mắt Hứa Minh Huệ khẽ run, cô ta ngẩng đầu nhìn Tần Minh, nhưng anh hoàn toàn không có ý định bênh vực, thậm chí vẻ mặt anh còn như đang khinh bỉ, cười nhạo cô ta.

 

Không biết lượng sức!

 

Hứa Minh Huệ c.ắ.n môi, ánh mắt ảm đạm, nhìn anh:

“Em…”

 

 

Tửu Lâu Của Dạ