Sau khi gọi điện xong, Tô Nam mở laptop ra xem thư điện tử.
Mỗi ngày cô đều phải xử lý rất nhiều tài liệu, những việc quan trọng đều do Dư Lâu lọc lại gửi vào hộp thư, còn những việc có thể giải quyết thì anh đã xử lý thay cô rồi.
Tô Nam nhắn WeChat cho Dư Lâu về mấy việc cấp bách gần đây, trong đó có chuyện bên tập đoàn Cự Lập. Bên đó chỉ có Đường Khải đang trông coi, cô vẫn thấy không yên tâm.
Đang bận rộn thì Tiểu Hổ nhảy lên đùi cô, hai cái móng nhỏ nâng lấy cái đầu hổ bé xíu của mình, đáng yêu đến mức không chịu nổi.
“Mama, con nhớ baba quá à…”
Động tác Tô Nam định ôm nó khựng lại giữa không trung, cô nhìn nó bất lực:
“Con nghĩ nhiều quá rồi đấy!”
Tiểu Hổ gãi gãi đầu, ria mép khẽ run run:
Tửu Lâu Của Dạ
“Thẩm Mặc Mặc cài cho con hệ thống tương tác tình cảm, mỗi ngày phải nhớ mama mười lần, nhớ baba mười lần mới có thể nuôi dưỡng tình cảm sâu đậm đó!!!”
Tô Nam bật cười khẽ, trí tuệ nhân tạo mà đến cảm xúc cũng điều khiển được sao?
Cô xoa đầu nó:
“Vậy con có cần phải nhớ người khác không? Ví dụ như chú Tô Kỳ hay ông ngoại?”
Nghe vậy, Tiểu Hổ run run lớp lông, vẫy đuôi đầy đắc ý:
“Ông ngoại nói, con là đứa ngoan nhất nhà họ Tô, ngoan hơn cái tên Tô Kỳ kia nhiều!”
Tô Nam không nhịn được cười, không biết ba cô đã nói xấu Tô Kỳ bao nhiêu lần trước mặt Tiểu Hổ rồi!
Trò chuyện với Tiểu Hổ một lúc, giải quyết xong công việc, cô mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đêm qua mưa nhỏ lất phất, sáng sớm hôm sau trời đã quang đãng. Cả không khí đều phảng phất hương ngọt, ánh nắng xuyên qua rèm mỏng, rải xuống những tia vàng ấm áp.
Dù sao cũng không phải đi làm, thời gian là của cô.
Tô Nam mở mắt, đã hơn chín giờ.
Cô chậm rãi đi rửa mặt, thay đồ, trang điểm nhẹ, điện thoại vẫn im lặng không có tin nhắn nào. Cô chợt nhớ hôm qua mình chưa hẹn giờ với Phó Dạ Xuyên và Tô Dịch Phong.
Thế là động tác càng thêm thong thả, cô ra ban công tập yoga một lúc, toàn thân thư giãn hẳn ra.
Khi bước ra khỏi phòng, đã mười một giờ.
Vừa xuống cầu thang, cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách.
Tô Dịch Phong nói: “Tiểu Tô nhà chúng ta tối qua còn bận đến nửa đêm, sáng nay lại dậy sớm đi họp. Ôi, thật sự xót con tôi quá đi mất…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng giày cao gót của Tô Nam khựng lại giữa chừng, người vừa ngủ nướng đến tận trưa, trong chốc lát cảm thấy hơi chột dạ.
Tô Kỳ ngồi bên cạnh cười gượng hai tiếng, không nói thêm lời nào.
Phó Dạ Xuyên giọng trầm ổn, mang theo sự nhã nhặn và kiên nhẫn:
“Tô Nam có được thành tựu hôm nay là nhờ vào tài năng và sự chăm chỉ, tất cả đều là điều tất yếu.”
“Đúng đúng đúng!!!” Tô Dịch Phong lập tức phụ họa, cực kỳ tán thành.
Tô Nam thấy đầu như muốn nổ tung, đây là đang mở hội tuyên dương sao?
Cô nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Tô Kỳ ngồi trên sofa, uể oải cười:
“Ơ, tiểu thư nhà ta cuối cùng cũng chịu dậy rồi sao?”
Tô Nam liếc anh một cái, không để ý, rồi nhìn sang mọi người:
“Mọi người đến rồi sao, tôi vừa xong một cuộc họp.”
Cô nói mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, cực kỳ bình tĩnh.
Tô Dịch Phong vô cùng hài lòng với câu trả lời đó, nghe mà cứ tưởng thật.
“Cô Tô, chào buổi sáng…” Ngô Đồ Đồ cũng có mặt.
Tô Nam gật đầu.
Tiểu Mike ngoan ngoãn ngồi cạnh Thương Khiêm, không biết tại sao hôm nay cậu nhóc lại ít nói hẳn, có vẻ đã được dạy dỗ rồi.
Khi thấy Tô Nam, mắt cậu sáng lên, nhưng lại nhìn sang Thương Khiêm, đành ngồi im ỉm, đầy uất ức.
“Cũng đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Phó Dạ Xuyên liếc nhìn chiếc Patek Philippe trên tay.
Tiểu Mike lập tức bật dậy:
“Đi thôi đi thôi! Con muốn đi du lịch với chị đẹp!”
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên hơi cứng lại:
“Nhóc cũng đi sao?”
“Vâng, tất nhiên rồi!”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên trở nên kỳ quặc khi nhìn đứa con của Thương Khiêm:
“Một mình nhóc đi, Thương tổng yên tâm được sao?”
Thương Khiêm nhíu mày lạnh nhạt:
“Đúng là không yên tâm thật. Vậy tôi cũng đi cùng.”