Lời Thương Khiêm vừa dứt, ánh mắt kinh ngạc của mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn.
Ngay cả Tô Nam cũng không ngờ, Thương Khiêm cũng đi sao? Tối qua cô chỉ mời Tiểu Mike thôi mà!
Đặc biệt là sắc mặt của Phó Dạ Xuyên, lập tức biến đổi đủ mọi sắc độ, ánh mắt phức tạp, sâu thẳm nhìn về phía Thương Khiêm.
Hắn từng chinh chiến thương trường nhiều năm, lẽ nào lại không hiểu tình huống thế này?
Không biết nhìn thời thế sao?
Phó Dạ Xuyên không thể không nghĩ nhiều hơn một chút.
Tô Dịch Phong thoáng sững người, nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười hòa nhã:
“Cũng tốt thôi, đông người thì càng vui. Thương tổng lo con còn nhỏ, không yên tâm cũng là điều dễ hiểu. Phó tổng, vậy chúng ta đi chứ?”
Khóe môi Phó Dạ Xuyên khẽ cong:
“Được.”
Ngô Đồ Đồ đứng ngây người bên cạnh, chuyến đi này vốn là anh ta tỉ mỉ sắp xếp cho Tô Nam và Phó Dạ Xuyên, thêm cả Tô Dịch Phong thì vẫn gọi là du lịch gia đình, giờ lại có thêm Thương Khiêm với Tiểu Mike, thế này gọi là gì đây? Du lịch công ty nhỉ?
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên dịch sang phía Tô Nam, nét lạnh lùng giữa hàng mày khẽ dịu đi, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ:
“Đi thôi, nghỉ ngơi thư giãn vài hôm.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Nam mỉm cười:
“Vậy cảm ơn Phó tổng đã có lòng chu đáo.”
Đều là người từng trải trong giới thương trường, dù tối qua lời nói khó nghe đến đâu, quan hệ căng thẳng thế nào, thì hôm nay gặp lại vẫn có thể bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tửu Lâu Của Dạ
Ngô Đồ Đồ ở phía sau đẩy xe lăn cho Phó Dạ Xuyên, lông mày cau chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi, diễn biến chuyện này hoàn toàn không đúng như anh ta dự đoán!
Chiếc trực thăng đậu ngay trên bãi cỏ không xa. Thường Lịch đỡ Tô Dịch Phong lên trước, Thương Khiêm sải bước đi lên, không thèm để ý đến ai. Tiểu Mike thì thở hổn hển trèo theo, còn quay đầu lại tìm xem chị đẹp đã lên chưa.
Tô Nam đi sau cùng, đang cúi đầu nhắn tin cho Dư Lâu thì thấy Ngô Đồ Đồ đang chật vật đỡ Phó Dạ Xuyên lên máy bay.
Cô khẽ cau mày, bước nhanh lên phía trước, đưa tay đỡ lấy Phó Dạ Xuyên.
Phó Dạ Xuyên hơi sững lại, ánh mắt thoáng sáng lên, chứa chút niềm vui.
Tô Nam không nói gì, rất nhanh mọi người đều đã yên vị trên máy bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cảm ơn em.” Phó Dạ Xuyên nói.
Tô Nam nhướng mày:
“Ừ, Phó tổng thế này rồi mà vẫn muốn đi vòng quanh thế giới, thật là… hứng thú ghê nhỉ!”
Ai biết hắn đang toan tính chuyện gì? Chân còn chưa lành mà vẫn muốn rong ruổi khắp nơi.
Phó Dạ Xuyên chưa kịp đáp, Ngô Đồ Đồ đã vội vàng lên tiếng giải thích:
“Phó tổng vì chuẩn bị sinh nhật cho Tô chủ tịch mà mấy đêm nay không ngủ ngon, những món đồ cổ hay thư họa bình thường vốn không đủ để thể hiện tấm lòng của anh ấy. Hơn nữa Tô chủ tịch đã từng nói muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, nhưng vì nhiều chuyện mà chưa thực hiện được. Phó tổng đã đặc biệt gác lại bao nhiêu công việc, dời hết các cuộc họp quan trọng để dành thời gian này cho Tô chủ tịch, thật là cảm động mà.”
Khóe môi Tô Nam giật nhẹ, cô liếc nhìn Ngô Đồ Đồ, nụ cười mang vài phần mỉa mai:
“Phó tổng ngủ có ngon hay không, sao anh lại rõ thế nhỉ?”
Ngô Đồ Đồ sững người: “Hả?”
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên cũng sa sầm lại, ánh mắt lạnh lẽo, vô ngữ liếc Ngô Đồ Đồ một cái.
Danh dự của anh ta đâu rồi?
Tô Nam quay người, đi thẳng vào trong tìm Tô Dịch Phong.
Không có gió, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng, Ngô Đồ Đồ rùng mình một cái.
Máy bay gặp luồng không khí xoáy, đột nhiên chao mạnh, Tô Nam chưa kịp cài dây an toàn, suýt nữa bị hất ra ngoài. Bên cạnh, Thương Khiêm bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô kéo lại.
Cô ngồi vững, thở ra một hơi nhẹ nhõm:
“Cảm ơn Thương tổng.”
Thương Khiêm buông tay, gật đầu một cách nhạt nhẽo:
“Không có gì.”
Vài giây sau, hắn bỗng vươn tay sang phía cô, đầu ngón tay chạm nhẹ vào eo bên trái của cô, khoảng cách gần đến mức khiến Tô Nam lập tức khựng lại, theo phản xạ kéo người ra xa, ngạc nhiên nhìn hắn.
Thương Khiêm mím môi:
“Dây an toàn.”
Vừa ngắn gọn, vừa lạnh lùng.