Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 437: Đôi Tay Quý Giá



 

Tô Nam hiểu ý, thuận theo hướng hắn chỉ mà kéo dây an toàn, mỉm cười nói:

“Thương tổng, anh theo tới đây như vậy, công ty không sao chứ?”

 

Thương Khiêm lạnh nhạt ừ một tiếng:

“Những người hợp tác với tôi cô đều buông tay rồi, tôi còn ở lại đó nói chuyện với Lâm Ca và Đường Khải làm gì? Tôi đã tuyên bố tạm dừng dự án một thời gian, đợi nghiên cứu ra được thành phẩm cốt lõi rồi hãy nói. Đến khi chúng ta quay về, vừa hay có thể xem được kết quả mới mẻ.”

 

Nghe hắn nói vậy, Tô Nam hơi đỏ mặt, trong lòng thoáng thấy áy náy, cứ như thể cô đang không lo việc chính vậy.

 

Thương Khiêm dừng một chút rồi nói thêm:

“Tất nhiên, Tiểu Mike cũng rất muốn đi. Tối qua tôi vừa mắng thằng bé một trận, nó vẫn còn giận tôi, nên tôi đành theo cùng.”

 

Nhắc đến Tiểu Mike, Tô Nam mỉm cười:

“Thì ra là vậy, Thương tổng thương con như thế, hẳn là rất yêu thằng bé rồi.”

 

Tình cha con thật ấm áp biết bao!

 

Thương Khiêm khẽ cười, nhưng im lặng không nói gì thêm. Một đứa con lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện thừa kế tài sản của mình ư?

 

Hắn đã dặn tất cả gia sư của Tiểu Mike, bài tập phải tăng gấp đôi, kể cả khi đi du lịch, cũng đừng hòng được thảnh thơi!

 

Phía sau, Phó Dạ Xuyên nhìn cảnh Tô Nam và Thương Khiêm nói chuyện vui vẻ, ánh mắt thoáng nheo lại đầy khó chịu. Cảm giác khó chịu trong lòng hắn ngày càng rõ rệt, cứ như có chuyện gì đó bị hắn bỏ sót, mà giờ nó lại mơ hồ hiện ra.

 

Ngô Đồ Đồ ngồi bên cạnh, cảm nhận rõ bầu không khí ấy, trong lòng thầm nghĩ: Mình không thể cứ ngồi yên mà nhìn như vậy được!

 

Từ lâu anh ta đã thấy Thương Khiêm không thuận mắt, đừng nhìn vẻ ngoài lạnh nhạt mà lầm tưởng, chứ rõ ràng là hắn đối với Tô Nam khác hẳn người khác!

 

Với kinh nghiệm dày dạn của mình, Ngô Đồ Đồ quả quyết, hắn chắc chắn có ý đồ không tốt với Tô Nam!

 

Nghĩ vậy, anh ta liền khẽ ho một tiếng, cố tình xen vào:

“Cô Tô, chúng ta đổi chỗ nhé? Ở chỗ tôi phong cảnh đẹp lắm đó.”

 

Tô Nam hơi nhíu mày, chưa kịp trả lời thì giọng trong trẻo của Tiểu Mike đã vang lên:

“Không được làm phiền chị đẹp, chị ấy đang ngủ!”

 

Ngô Đồ Đồ cứng họng, đành ngậm miệng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Nam nhướng mày, đỡ phải nói thêm, Tiểu Mike đúng là một đứa nhỏ lanh lợi.

 

Tiểu Mike hừ một tiếng đắc ý.

Nếu không phải Tô Dịch Phong bắt cậu phải đi cùng, thì chắc chắn cậu đã được ngồi cạnh chị đẹp rồi! Giờ phải để “người cha xấu” trông hộ một lát vậy!

 

Trên suốt hành trình, Tô Nam không hỏi điểm đến. Chẳng bao lâu, cô thiếp đi lúc nào không hay, đầu tựa nhẹ lên vai người bên cạnh.

 

Vài tiếng sau, cô bị ai đó lay dậy, khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu của Tiểu Mike đột nhiên phóng đại trước mắt cô. Cậu nhóc reo lên thích thú:

“Chị đẹp ơi, nhìn kìa, là lâu đài đó!”

 

Bầu trời đã dần ngả tối, máy bay đang lượn vòng giữa không trung, Tô Nam theo bản năng nhìn ra ngoài. Giữa rừng núi xanh ngát, một tòa lâu đài nguy nga sáng rực ánh đèn hiện ra, mang vẻ thần bí, hùng vĩ và lạnh lẽo.

 

Tô Nam nhìn mà ngẩn người, trông giống một tư gia hơn là khách sạn du lịch.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Máy bay đáp xuống bãi đáp trong khuôn viên lâu đài.

 

Sau vài tiếng bay, ai nấy đều hứng khởi. Tiểu Mike phấn khích chạy xuống trước, Tô Dịch Phong cũng theo sau. Thương Khiêm nheo mắt, rồi phong độ chìa tay về phía Tô Nam.

 

Cô chưa kịp đặt tay lên thì Ngô Đồ Đồ đã nhanh chân chạy tới, chen vào:

“Để tôi để tôi! Tôi sẽ đỡ bàn tay quý giá của cô Tô xuống...”

 

Anh ta đứng chắn trước Thương Khiêm, thái độ hăng hái. Một việc nhỏ như đỡ tay phụ nữ xuống cầu thang, sao có thể để Thương Khiêm chiếm cơ hội được chứ!

 

Tô Nam liếc anh ta một cái, khẽ cười bất lực rồi đi xuống theo.

Không khí nơi đây thật trong lành, sao trời lấp lánh, phía xa mấy quản gia và người làm đã nhanh chân đi tới đón.

 

Chỉ là… vừa xuống tới nơi, Ngô Đồ Đồ đã sững lại một giây, bởi vì... Phó Dạ Xuyên vẫn còn ở trên máy bay.

 

Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, rồi cười gượng quay sang Tô Nam:

“Cô Tô, hay là cô lên giúp tôi, đẩy xe cho Phó tổng xuống nhé?”