Tô Nam khựng lại, vậy là cô xuống trước không phải vô ích sao?
Cô quay đầu nhìn, thấy Phó Dạ Xuyên đang định tự mình cẩn thận xuống. Nhìn dáng vẻ ấy, chỉ e chưa tới hai bước là sẽ lật xe, rồi cả đoàn lại phải cùng nhau tiễn hắn vào bệnh viện, vậy thì chuyến đi này coi như kết thúc luôn!
Cô ngừng lại, nói:
“Đứng yên đó, đừng động.”
Phó Dạ Xuyên quả nhiên nghe lời, dừng lại, ngoan ngoãn chờ cô đến giúp, trông vừa đáng thương vừa chờ mong, nhưng Tô Nam còn chưa bước được mấy bậc, thì thấy Thường Lịch xuất hiện phía sau hắn.
Anh đang lấy hành lý, hóa ra vẫn chưa xuống máy bay.
Sắc mặt Ngô Đồ Đồ liền biến đổi, chỉ thấy Thường Lịch không nói một lời, dứt khoát đặt hành lý xuống, rồi vững vàng đẩy xe lăn của Phó Dạ Xuyên xuống.
Phó Dạ Xuyên giật mình, không ngờ phía sau lại có người đột ngột đẩy hắn.
Lối xuống khá thoai thoải, xe lăn không gặp chút trở ngại nào. Thường Lịch dồn hết sức vào đôi tay, chẳng mấy chốc đã đưa hắn xuống đất an toàn, nhưng sắc mặt Phó Dạ Xuyên lại chẳng dễ chịu gì, ngược lại, ẩn chứa nỗi bực bội và nén giận khó nói thành lời.
Thường Lịch không giải thích, chỉ xoay người quay lại lấy hành lý, rồi nhìn Tô Nam:
“Đại tiểu thư, có gì cần cứ sai tôi.”
Tô Nam mỉm cười gật đầu:
“Được, may mà có anh.”
Nếu không, e là cô phải tự mình lên kéo Phó Dạ Xuyên xuống thật.
Nói xong, cô liếc hắn một cái rồi bước nhanh về phía Tô Dịch Phong.
Ngô Đồ Đồ nuốt nước bọt, cười gượng:
“Cảm ơn nhé, Thường quán quân.”
Dứt lời, anh ta liền chạy lại, đẩy xe cho Phó Dạ Xuyên, nhỏ giọng thì thầm bên tai:
“Đừng giận, đừng giận mà, vẫn còn nhiều cơ hội. Anh ta là người của Tô tiểu thư, anh ta đẩy tức là Tô tiểu thư đẩy thôi!”
Phó Dạ Xuyên im lặng, nét mặt căng lại, ánh mắt sâu và lạnh.
Thường Lịch đẩy với Tô Nam đẩy, sao có thể giống nhau được chứ!
Mọi người cùng vào trong lâu đài, người làm đã được dặn từ trước, trà bánh và đồ ăn nhẹ đều chuẩn bị đúng theo sở thích của từng người.
Vừa bước vào, đám người làm đã đồng loạt cúi người:
“Chào Phó tổng.”
Hắn chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, giọng trầm, mặt không biểu cảm, rồi đi thẳng vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chủ tịch Tô, chú muốn nghỉ ngơi trước hay ra ngoài dạo một vòng ạ?”
Tô Dịch Phong tràn đầy năng lượng:
“Tôi không mệt!”
Phó Dạ Xuyên khẽ gật đầu, không hỏi ý kiến ai khác, chỉ quay sang quản gia:
“Sắp xếp đi.”
“Vâng.”
Chẳng bao lâu sau, họ ngồi lên xe, đi chưa đến mười phút thì dừng lại bên bờ một con sông dài.
Ánh trăng dịu dàng soi xuống mặt nước lăn tăn, phản chiếu như dải lụa mềm mại của thiếu nữ e ấp.
Tô Nam nhìn cảnh tượng quen thuộc mà sững sờ:
“Dòng Seine sao?”
Trong lòng cô dâng lên một chút xúc động, năm xưa du học, cô từng vô số lần đi ngang qua nơi này, bao vui buồn đều đã gửi gắm bên dòng sông ấy.
Ven sông không có nhiều người, đa phần là du khách đi dạo.
Tô Dịch Phong cùng Tiểu Mike hớn hở chạy quanh, còn Thương Khiêm đứng yên một chỗ, ánh mắt sắc lạnh nhìn tòa kiến trúc kiểu Gothic đối diện, gương mặt vô cảm.
Ánh mắt Tô Nam khẽ rung lên, phản chiếu cả muôn ánh sao.
Phó Dạ Xuyên nhếch môi cười, xem ra nơi đầu tiên mà Ngô Đồ Đồ chọn quả thật hợp ý.
Hắn vừa định tự đẩy xe đi tới thì Thường Lịch ở phía xa đã nhanh chóng bước lại muốn giúp.
Ngô Đồ Đồ vội vàng chạy tới, kéo tay anh, mặt méo xệch:
“Không cần giúp đâu, Phó tổng tự làm được!”
Thường Lịch cau mày, giọng khàn đặc:
“Chủ tịch Tô dặn tôi phải có mắt nhìn.”
Ngô Đồ Đồ nghiêm túc lắc đầu:
“Không, Phó tổng không cần ai giúp, anh ấy còn muốn giữ thể diện nữa!”
Tửu Lâu Của Dạ
Vừa nói, anh ta vừa lôi Thường Lịch đi chỗ khác:
“Đi đi, tôi dẫn anh qua kia chơi, bên đó có đồ ăn ngon, còn có gái đẹp nữa… Không muốn ra ngoài mở mang tầm mắt sao?”
Thường Lịch nhíu mày, gương mặt lạnh lùng toát lên vẻ kháng cự và bất lực.
Anh đứng yên, giọng thấp trầm:
“Tôi… không xứng.”