Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 446: Hãy Ở Bên Nhau



 

Lam Ứng biết cô từng si mê một người đàn ông đến mức nào, sự giằng xé, đau khổ, chìm sâu mà không tự nhận ra. Cô từng bước vươn lên, không ngừng nỗ lực, tất cả đều là vì người đàn ông ấy.

 

Lam Ứng biết, cô sẽ thành công, vì cô xứng đáng được cả thế giới ngước nhìn.

 

Nhưng… c.h.ế.t rồi sao?

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Ồ, thật đáng tiếc.”

 

Anh thở dài: “Người tôi thích cũng c.h.ế.t rồi!”

 

Tô Nam cúi mắt, im lặng. Người trước mặt đã không còn là người cô từng thương nhất nữa.

 

Còn Phó Dạ Xuyên trong lòng cô, cũng đã c.h.ế.t rồi!

 

Chỉ là vòng vòng xoay xoay, tâm cảnh khác đi, nhưng rốt cuộc cô vẫn đến nơi này cùng hắn sao?

 

Trong biệt thự, người đã c.h.ế.t Phó Dạ Xuyên bất ngờ hắt xì thật mạnh. Toàn bộ biệt thự lập tức khẩn trương cảnh giác, như thể có biến.

 

Hai người đối diện nhau, không nói lời nào. Bỗng Lam Ứng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực:

 

“Đúng rồi, tôi giới thiệu cho em một cậu học trò đầu tiên của tôi, cậu ấy còn độc thân đấy!”

 

Tô Nam mặt không biểu cảm:

“Không cần đâu ạ.”

 

“Cậu ta đến rồi!”

 

“Sao nhanh thế ạ?”

 

Nói đến là đến sao?

 

Lam Ứng phấn khởi vẫy tay về phía sau cô. Tô Nam tâm trạng phức tạp quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đó, cả người cô cứng đờ, kinh ngạc trừng lớn mắt.

 

“Tổng giám đốc Thương?”

 

Người bước vào chính là Thương Khiêm, vest chỉnh tề, phong độ trầm ổn.

 

Khi hắn nhìn thấy Tô Nam, vẻ mặt cũng khẽ thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự điềm đạm thường thấy, ánh mắt bình thản:

 

“Cô Tô sao lại ở đây?”

 

“Hai người quen nhau sao?” Lam Ứng càng kinh ngạc.

 

Tô Nam và Thương Khiêm đồng thời gật đầu.

 

Lam Ứng không khỏi lắc đầu cảm thán:

“Là duyên trời định đấy!”

 

Hai người đều sững lại trong thoáng chốc, lúng túng.

 

Tô Nam cau mày:

“Thầy đừng nói linh tinh, trong công ty có vài dự án hợp tác thôi.”

 

Cô không nói dối.

 

Lam Ứng chợt hiểu ra, gật gù:

“Tôi quên mất, tôi chỉ có hai học trò, hai người đều là những kẻ khổng lồ thương trường, khách quen của bảng Forbes, có quan hệ cũng dễ hiểu thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thương Khiêm khẽ cười:

“Hai học trò? Chẳng lẽ người còn lại chính là cô Tô?”

 

Tô Nam càng ngạc nhiên, gần như không giữ nổi vẻ bình tĩnh bên ngoài.

 

Thế giới này… nhỏ đến mức nào vậy chứ?

 

Người ta đồn rằng danh tính học trò của vị giáo sư thiên tài Lam Ứng không ai tra được, thậm chí họ cũng không biết mặt nhau.

 

Lam Ứng chỉ tay về phía Tô Nam:

“Đúng, chính là cô ấy.”

 

Trong mắt Thương Khiêm thoáng hiện lên tia hứng thú.

 

“Tính cách của giáo sư Lam vốn không dễ gần, sao cô Tô lại trùng hợp được làm học trò anh ấy vậy?”

 

Tô Nam mỉm cười bất đắc dĩ:

“Chỉ là trùng hợp thôi.”

 

Lam Ứng bật cười, giải thích:

“Cậu ta hơn tôi hai tuổi, chịu làm học trò tôi là vì thua tôi trong cuộc thi liên minh Hacker quốc tế.”

 

Anh lại chỉ sang Tô Nam:

“Còn cô ấy, là vì đã thắng tôi trong giải đấu quốc tế ở Châu Âu.”

 

Thương Khiêm càng cười sâu hơn:

“Cô Tô cũng hứng thú với mấy thứ này sao?”

 

Rõ ràng là nữ cường nhân thương trường, tiểu thư nhà giàu quyền thế, thật không nhìn ra cô còn biết viết mã, chơi code.

 

Tô Nam nhướng mày:

“Chuyện cũ rồi.”

 

Thương Khiêm không hỏi thêm. Lam Ứng ngồi đó, quan sát hai người, ánh mắt khẽ lóe lên.

 

“Hai người thật có duyên, nhất định phải trân trọng đấy!”

 

Tô Nam chỉ biết lườm anh một cái, đúng là nhiều chuyện!

 

Cô quay sang Thương Khiêm, tự nhiên chuyển chủ đề:

“Tiểu Mike không đi cùng anh sao?”

 

Thương Khiêm:

“Ừ, dạo này nó hơi sợ gặp thầy.”

 

Tô Nam gật đầu, tỏ vẻ đồng cảm.

 



 

Ở phía xa, Thường Lịch đứng quan sát, dù đã được huấn luyện chuyên nghiệp, khi thấy Thương Khiêm anh vẫn không khỏi sững sờ.

 

Ngô Đồ Đồ thở hổn hển chạy đến, tay cầm hai cây kem:

“Ái chà, Thường quán quân, đừng khách sáo, anh ăn matcha, tôi ăn dâu nhé!”