Vừa dứt câu, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên yên lặng, chỉ còn lại sự im lặng và gió đêm quấn lấy nhau.
Tô Nam dừng bước, không lên tiếng, nhìn hắn.
Ánh mắt hơi lạnh, Thương Khiêm chờ vài giây không thấy cô trả lời, đương nhiên sẽ không để không khí đông cứng mãi. Hắn nở một nụ cười.
“Cô không nghe nhầm đâu, và tôi cũng sẽ không rút lại lời.”
Ánh mắt hắn chân thành, thẳng thắn, giọng nói lại nhẹ nhàng:
“Trước đây tôi từng nói, tôi rất vui nếu cô xem tôi như… bạn trai mới, để đối phó với Phó tổng và những người khác. Câu đó không phải khách sáo, mà là ý riêng của tôi, cô Tô.”
Khóe môi Thương Khiêm cong nhẹ, nụ cười vừa đủ, không kiêu cũng không thấp thỏm.
Trong mắt Tô Nam thoáng hiện sự khó hiểu, mơ hồ.
“Vì chuyện đó khiến anh hiểu lầm gì sao? Tôi không cố ý…”
“Tất nhiên tôi biết. Cô Tô không phải loại người thích cố tình tạo rắc rối hay gây chuyện. Là tôi nhìn thấy cơ hội trong chuyện này, cơ hội để tôi có thể được cô để mắt tới.”
“Dù tôi không theo đuổi mạnh tay và nhiều chiêu trò như Phó tổng, nhưng tôi rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm.”
Nhìn ánh mắt chân thành và gương mặt bình tĩnh của hắn, Tô Nam khựng lại.
Cô ngẩng lên nhìn hắn. Dưới ánh đèn, bóng hai người kéo dài, tĩnh lặng. Sự chân thành và nhã nhặn của hắn làm lòng cô khẽ ấm lên.
Nếu ở cạnh hắn, có lẽ thế cân bằng về địa vị và thực lực sẽ là đôi bên cùng thắng. Có khi đây mới là người duy nhất Phó Dạ Xuyên không thể ngăn cản, nhưng cô không muốn lấy tình cảm của mình làm con bài thương lượng, càng không muốn lợi dụng Thương Khiêm để khiến Phó Dạ Xuyên tuyệt vọng, vậy thì không công bằng với hắn.
Cô im lặng vài giây, cảm giác hơi nặng nề, rồi bình thản mở miệng:
“Thương tổng, cảm ơn anh.”
“Cô Tô, đừng vội phát thẻ người tốt cho tôi.” Hắn ngắt lời, giọng vẫn ôn hòa: “Tôi không cần câu trả lời ngay, tôi chỉ muốn cô biết tâm ý của tôi. Tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cô.”
Ánh mắt Thương Khiêm mang theo nụ cười nhàn nhạt, như phản chiếu cả bầu trời sao trong trẻo.
Tim Tô Nam khẽ run, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, cô cười nhẹ, lịch sự:
“Thương tổng đã nói vậy… thì cũng nên nhớ, làm ăn vẫn là làm ăn, đừng để chuyện riêng ảnh hưởng.”
Lỡ theo đuổi thất bại, đừng cản đường kiếm tiền của cô.
Thương Khiêm bật cười, ánh mắt bất đắc dĩ mà ôn hòa.
“Tất nhiên, lợi ích lên hàng đầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Nam gật đầu mạnh mẽ:
“Lợi ích lên hàng đầu!”
Hai người đạt thành nhận thức chung, áp lực trong lòng Tô Nam cũng tan biến.
Một đêm mà phải phát hai tấm thẻ người tốt, trong lòng cô không có chút vui vẻ nào.
Về đến khách sạn.
Tô Nam thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày mai trở về thành phố A. Tô Dịch Phong cũng đồng ý.
Dù gì nếu không về sớm, đám cá ông nuôi chắc sẽ bị Tô Kỳ ăn sạch.
Sáng hôm sau, Tiểu Mike mặc nguyên đồ ngủ chạy qua đây, đáng yêu trắng trẻo như cục bông khiến người ta nhìn là tan chảy.
Vừa nghe Tô Nam sắp đi, cậu bé nhất quyết phải đi chung chuyến bay với cô, ai khuyên cũng vô dụng.
Thương Khiêm có việc gấp, đành để cậu nhóc lại rồi bay trước.
Không biết là cố ý hay vô tình, nhưng sáng sớm không gặp Thương Khiêm, Tô Nam thở phào, hôm qua vừa bị tỏ tình, hôm nay gặp lại đúng là hơi ngượng thật.
Phó Dạ Xuyên đã sắp xếp máy bay, đương nhiên hắn cũng sẽ cùng về. Hắn chờ ở sảnh khách sạn từ sớm.
Hôm nay hắn không ngồi xe lăn, mà ngồi trên sofa, bên cạnh đặt cây nạng. Vẻ mặt lạnh lẽo, khí thế mạnh đến mức người ta không dám lại gần.
Còn Ngô Đồ Đồ thì run rẩy đứng bên cạnh.
Trong tay… còn dắt theo một con ch.ó Husky.
Gì nữa đây?
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam khách sáo gật đầu với hắn, không thể hiện cảm xúc gì.
Phó Dạ Xuyên im lặng vài giây, chống nạng đứng dậy, giọng quen thuộc:
“Đi thôi.”
Ngô Đồ Đồ vội nói:
“Chủ tịch Tô, cô Tô buổi sáng tốt lành! Đây là ch.ó của cậu Lục, nhờ tôi mang về thành phố A. Nếu cô không thích thì… thôi vậy.”
Chú Husky lắc đầu nguẩy nguẩy, lè lưỡi nhìn Ngô Đồ Đồ ngơ ngác như hiểu lời, vẻ mặt như đang bất ngờ.